Mila Bùi - Nguyên Quân - Khaly Chàm - Lê Ngã Lễ - Nguyễn Hàn Chung - Trần Nhuận Minh - Nguyễn Thanh Tuấn - H. Man
Tác phẩm "Khát Vọng" (Acrylic) của HS Phạm Trinh
MILA BÙI
Nhớ anh
1.
Nỗi nhớ anh
quẫy đạp
xé rách màn đêm
2.
Nỗi nhớ anh
nảy mầm
bình minh lấp ló
3.
Những tia nắng
xuyên qua hạt nhớ
lấp lánh pha lê
NGUYÊN QUÂN
Cafe sớm
Chiều xuôi ngang cửa Tư Dung
Gió chênh chếch lộng trắng vùng cuối sông
Con thuyền lạc giữa muôn trùng
Nửa chèo nửa chống bờ lưng điệu chài
Khúc ca nò sáo vọng dài
Cánh chim tăm cá rụng ngoài thinh không
Mắt buồn ngàn dặm lông bông
Hay từ tiền kiếp chung dòng từ quy
Quay tròn cái bóng thiên di
Lưng chừng giới hạn sinh li ngỡ ngàng
Cuộc chơi tính sổ hòa tan
Nguồn sông cửa biển một trang chữ buồn...
KHALY CHÀM
Dự cảm mùa thu đi
trong nếp gấp thời gian
giấc mơ đang khép lại những cánh cửa
mùa thu về ngủ trong quả chuông của bầu trời
em cúi xuống vớt chiếc bóng trên dòng chảy ánh sáng
trao tặng cho hội chứng nỗi buồn không duyên cớ
người ta đã thể nghiệm niềm tin
lắng nghe âm thanh luôn bí ẩn mở mắt trong ổ khóa
sự nghiêm cẩn lộng lẫy trong từng ý tưởng
ký ức đánh thức mùi men bốc lên thành cơn gió chướng
thanh xuân sẽ quay về làm chứng cho những ngày mất dấu
và định nghĩa hương thơm trắng ngày em sinh ra tôi
nhẹ nhàng hơn. từng câu thơ tìm chỗ ký thác
hoài nghi những tín hiệu ký sinh trên môi làm đắng niềm cô đơn
bây giờ. bài thơ là ngôi nhà trong cầu vồng ngũ sắc
hơi thở chúng ta luôn viền quanh những ngón tay
linh hồn thiên thần bay vòng ngọn nến
mùa thu gửi lại tiếng mưa rụng cuối cùng
LÊ NGÃ LỄ
Tháng mưa buồn
Cuối mùa tháng chạp mưa buồn
Nắm bàn tay
Vẽ lại khuôn mặt mình
Nhìn trong dáng vẻ mong manh
Nét buồn buồn riêng
Giật mình chốn xưa
Tuổi đời lận đận giấc mơ
Mà trong sâu thẳm
Còn chưa rớt buồn
Lang bang với cuộc vuông tròn
Lối xưa còn đó
Mỏi mòn ngàn năm
Mù sương tháng chạp lạnh căm
Bay trong gió loạn
Phân thân đường về
Ơi chiều ngồi với con đê
Tĩnh tâm khỏa lấp
Cơn mê của ngày
NGUYỄN HÀN CHUNG
Đơn giản nhất
Đơn giản nhất
là ngồi xuống bên cầu
thòng cẳng xuống sông
rù quyến
một bờ cong quê xứ
tóc tình quết vào khói sóng tê tê
Lại mơ hoang mớ hoảng nhớ mế nữa rồi
giấc nào cũng đầy rạ rơm
quấn những cụm bèo
có bẫy gai củ ấu
chích vào nhớ thương
những giọt máu ấu thời
Đơn giản nhất
là niệm Bát Nhã Tâm Kinh
về thôi về thôi sao đành kẻ ở
mặc những phù hư xứ người quạnh quẽ
mặc những phù hư
mặc những phù hư phù hư phù hư
xứ người quạnh quẽ
Dằn dỗi túi thương vay
không bao giờ trả được món nợ lưu cữu
để chồng lấn nỗi niềm bi hoan của tuổi
con nít con nôi
Đơn giản nhất là
ngồi xuống bên cầu
thòng cẳng xuống sông
cho những con cá lòng tong mân mê ngón út
mà tưởng tượng bàn tay búp măng ve vuốt
vô cùng trinh bạch
phụng hiến rong rêu
Oct, 11/2017
TRẦN NHUẬN MINH
Nói với con về nhà cha mẹ…
“Nhà cha mẹ ở tầm thường thế thôi” (Chế Lan Viên).
Gian nhà xây tự ngày xưa
Cầu thang lên gác bất ngờ đi ngang(*)
Cái thời ăn ở gian nan
Mà xây được thế là sang lắm rồi
Bạn bè từ ở nhiều nơi
Đến thăm… và đã hết lời ngợi ca
Bây giờ cha mẹ đã già
Sức không còn mấy… biết là làm sao
Ở, đi… chả biết thế nào
Người đâu đã vác máy vào mà đo…
Bảo lo thì cũng là lo
Bảo không… thì kệ, mặc cho sự đời
Chỉ mong mình… chết đi rồi
Câu thơ còn sống với người thế gian
........................................
(*) Nhà tác giả, cầu thang lên tầng 2 rồi đi qua phòng khách mà lên tầng 3.
NGUYỄN THANH TUẤN
Có những gì trong tôi
Có những niềm vui
nhẹ nhàng đi qua không ở lại
Có những nỗi buồn luôn thức giấc trong lòng
Có những chiều trời đỗ cơn giông
nắng phơi màu nhạt thếch
võ vàng chiếc lá
rụng về miền xa thẳm không cây
Có những lúc bên ly rượu suông
uống cạn chân ngày
năm tháng chỉ còn lại trong đáy chai
hờn dỗi
Có những ngày dài phiêu bạt
liều thuốc chữa cho căn bệnh tương tư
đang di căn tiềm thức
đó là nụ hồng với chút hương nho nhỏ
bên khung cửa sổ ai chờ
hạnh ngộ
Có những đêm dài mỏi mòn giấc trắng
uống sạch đêm bằng nỗi nhớ
Có những bữa cơm chiều no căng chờ đợi
nhai trong nuối tiếc
Rối bời tâm tư....
H. MAN
Tháng Ba của tôi
Lại về
ngồi khóc bên nấm mồ cha
Chiều rớt chậm tiếng cu cườm khắc khoải
Lặng lờ không gian hương khói
Trời xanh mây bạc trắng đầu
Tôi như ngọn tháp già phủ mặt bể dâu
Trơ vơ điệu buồn mưa, nắng
Về tạ lỗi cùng đấng sinh thành
Ơn sâu, nghĩa nặng
Bao năm cuộc người chẳng thấy hiển vinh
Về dưới hiên quê kể chuyện đời mình
Con sông mỏi mòn không ra đến biển
Cuối bến trăm năm thuyền ai lỡ chuyến
Lau lách vọng hoài tiếng gọi: Đò ơi!
Cỏ đã biếc xanh gờn gợn góc trời
Đợi bước chân xa về khơi nỗi nhớ
Tháng Ba của tôi
chùm bông khế nở
Sân đình rộn trống chiêng khua
Tháng Ba
Có người làm thơ lơ đãng
Ngồi nghe trăng dậy hương mùa…
(TCSH349/03-2018)
Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nguyễn Đăng Việt - Đỗ Hoàng - Nguyễn Vĩnh Nguyên
Hoàng Ngọc Châu - Võ Văn Luyến - Võ Văn Hoa
VŨ THỊ KHƯƠNG sinh năm 1953Quê quán: Hà Dương - Hà Trung - Thanh HoáHiện công tác tại: Uỷ ban nhân dân thị xã Bỉm Sơn Thanh Hoá.Cử nhân báo chí.Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Thanh HoáĐã có các tập thơ in riêng, in chung và in trong nhiều tuyển tập.
Từ Hoài Tấn - Đoàn Quỳnh Như - Thúy Liên - Lê Tất Sĩ - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn - Trần Hữu Dũng - Thái Hải - Nguyễn Man Kim - Thanh Tuyền - Hồng Vinh - Đào Duy Anh
Thúy Nga, Trần Tịnh Yên, Nguyễn Thị Thái, Văn Công Hùng, Lê Quốc Hán, Nhất Lâm, Nguyễn Trung Bình
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.