NGUYỄN QUANG HÀ
Ngoảnh đi ngoảnh lại, vừa mới đó, vậy mà đã 100 số Sông Hương trình làng.
Đã có lúc Sông Hương rất sung sức, đến nỗi ông thư ký tòa soạn đã phải thốt lên:
- Có lẽ phải in 10.000 bản mỗi số mới đáp ứng được yêu cầu bạn đọc.
Mồi lần Sông Hương xuất xưởng, phải nói là tấp nập. Tíu tít đóng gói. Gửi xe chạy thẳng Hà Nội, Sài Gòn, vào Nha Trang, Đà Lạt, ra Thanh Hóa, Nghệ An... Trong thành phố Huế, Sông Hương như những cánh chim vui vỗ cánh tỏa về khắp nơi, trước sự đón chờ nồng nhiệt của bạn đọc.
Cũng phải nói rằng thời của những năm 1983, 1984 ấy báo chí trong nước còn đang đếm trên đầu ngón tay. Sài Gòn có Sài Gòn giải phóng, Tuổi Trẻ, Tạp chí Văn. Hà Nội có Nhân Dân, Quân Đội, Tiền Phong, Phụ Nữ, Thiếu Niên, Hà Nội Mới. Chứ đâu có phồn thực như báo chí bây giờ. Vì vậy Sông Hương là một cánh cửa mở. Cả nước vốn sẵn lòng yêu Huế, nên Sông Hương trở thành nỗi đợi chờ.
Người xa quê mong gặp lại quê hương trên những trang văn hóa Huế! Người nôn nóng với thời cuộc hân hoan đón những trang bút ký, phóng sự nóng bỏng tính cập nhật. Những người đã góp máu xương vào hai cuộc kháng chiến thần thánh trên đất Bình Trị Thiên thì lại chờ những trang hồi ký vẫn cứ lồng lộng bão táp một thời. Bè bạn nước ngoài như các Việt kiều ở Pháp, Mỹ, Tây Đức, Nhật, Thái Lan, Ốt-xtrây-li-a thì lại sửng sốt có một Sông Hương với những thông tin sốt dẻo về một vùng văn học đương thời, mà họ có thể tin được, hy vọng được.
Thời ấy bìa Sông Hương chỉ trang trí chữ thôi. Và giấy in vừa vàng, vừa ròn. In ti-pô chứ chưa có máy móc hiện đại như bây giờ. Nhưng Sông Hương đã tạo được một vị trí cho mình.
Đội ngũ các cây viết của Sông Hương lúc ấy thật sung sức. Trần Công Tấn, Lương An, Mai Văn Tấn, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Tô Nhuận Vỹ, Nguyễn Khắc Phê, Nguyễn Quang Lập, Thùy Mai, Mỹ Dạ, Lê Thị Mây, Hoàng Vũ Thuật, Hoàng Thái Sơn, Bửu Ý, Bửu Nam, Hoàng Dũng... Những “cây đa cây đề” trong nước cũng tin cậy gửi bài cho Sông Hương. Đội ngũ ấy đã góp một phần tích cực tạo nên vóc dáng Sông Hương ngày ấy và kể cả giờ đây.
Sông Hương lúc ấy giống như một ngọn gió mát lành, tạo điều kiện để Hội Văn Nghệ Bình Trị Thiên kết nghĩa với Hội Nhà văn Bi-ê-lô-rút-xi-a. Đoàn nhà văn nước bạn đã qua Việt Nam. Thăm Huế, gặp gỡ giao lưu với bạn đọc của Sông Hương tại giảng đường C trường Đại Học Sư Phạm Huế, hàng ngàn người đã đến dự. Hội “Những người yêu Huế” tại Pa-ri là trạm trung chuyển đưa tạp chí Sông Hương ra nước ngoài. Văn phòng Sông Hương trở thành địa chỉ yêu mến của Việt kiều nước ngoài về thăm Huế. Họ góp vốn “Khuyến Học” cho Sông Hương hàng năm tổ chức thi “Em học Văn” để chọn những năng khiếu mới nhen, và tặng thưởng cho các học sinh đoạt giải ở các cuộc thi văn toàn quốc.
Một loạt các cây bút bước vào ngưỡng cửa Sông Hương ngày ấy nay đã trở thành nhà văn: Nguyễn Quang Lập, Trần Thùy Mai, Hải Kỳ, Ngô Minh, Vĩnh Nguyên, Hữu Phương, Văn Lợi... Người sáng lập và là Tổng Biên tập đầu tiên của Sông Hương là Nguyễn Khoa Điềm nay đã là Bộ trưởng Bộ Văn hóa.
Nhìn lại từng bước đi của mình, lắm lúc Sông Hương cũng tự giật mình. Mười bốn năm qua, kể từ khi số Sông Hương đầu tiên ra đời, đã hai lần Sông Hương bị “sờ gáy”, cả hai lần đó lập tức Sông Hương phải thay Tổng Biên tập. Hai lần Sông Hương đã quay đầu để nhìn lại dòng chảy của mình. Nói để nắn lại dòng thì cũng quá, không phải thế. Mà là xem những ghềnh đá nào làm cho dòng chảy nghiêng ngửa. Khơi lại một chút, ổn định lại một mạch nguồn cho mãi xứng là dòng Sông Hương lấp lánh chảy qua cố đô huy hoàng, là dòng Sông Thơm của quê hương.
Và dòng Sông Hương vẫn chảy.
Có người nói rằng: “Giai đoạn sau này Sông Hương không hấp dẫn bằng giai đoạn trước!”
Cái đó có một phần. Bởi Sông Hương không còn “độc tôn” như giai đoạn đầu. Nhân dân không đói thông tin nữa. 800 tờ báo trong nước với hệ thống máy nghe nhìn đến từng nhà. Thông tin đã đến lúc bão hòa. Sông Hương cũng đã lắng xuống trong tâm thức ấy. Để thử sức mình, trong vòng 4 năm nay, Sông Hương đã mở hai cuộc thi: Thi truyện ngắn năm 1993 và thi thơ năm 1996 (cuộc này do Hội chủ trì. Sông Hương đảm nhiệm việc thực hiện), bạn viết cả nước đã tham gia, mang lại uy tín cho văn chương Sông Hương. Có bạn đã nói: “Thơ thì Sông Hương nhất”. Sông Hương cũng mong được xứng đáng với lời khen ấy.
Trong phóng sự của Đài Truyền hình Huế nhân nhịp tết Đinh Sửu vừa qua, khi nhắc tới Sông Hương, đã có lời bình:
- “Xưa đã có lúc Sông Hương đông tới 18 người, có cả một bộ phận làm tư liệu riêng. Nay Sông Hương chỉ được biên chế 8 người, ít hơn một phần nửa số người cũ. Xưa Sông Hương 96 trang, bây giờ Sông Hương vẫn 96 trang, nhưng đẹp hơn, sang hơn. Xưa Sông Hương hai tháng ra một kỳ. Nay một tháng ra một kỳ. Như vậy, tính ra, có nghĩa là một thành viên của Sông Hương bây giờ làm bằng sức lực bốn người xưa. Cần nói rõ thêm rằng, tuy vậy đồng lương của họ chẳng thay đổi một chút nào, vẫn ba cọc ba đồng như thời bao cấp. Song có điều giống nhau là Sông Hương ngày xưa và Sông Hương bây giờ vẫn được coi là một đặc sản văn hóa Huế của người cố đô gửi tặng bạn bè và người tới thăm Huế mua về làm quà cho những người thân”.
Phóng sự Đài Truyền hình đã nói đúng. Tôi là người trong cuộc, tôi tường tận mọi ngóc ngách hơn. Biết bao nhiêu khó khăn, nhiêu khê rắc rối phải vượt qua, phải tự lực khắc phục. Về kinh phí, về phương pháp làm việc, về con người về cả trụ sở, phương tiện làm việc như xe cộ, máy móc v.v... Cùng với đồng nghiệp của mình trong Tòa soạn, ông Tổng biên tập cứ điềm tĩnh giải quyết từng việc một, tháo gỡ từng nút một... Điểm lại trên Sông Hương mấy năm vừa rồi, chúng ta thấy đông đảo các cây bút cộng tác là học giả, giáo sư, nhà nghiên cứu tầm cỡ, nhà văn tên tuổi... mà không cần đề học vị học hàm chức danh trước cái tên, bạn đọc cũng biết. Rồi một loạt các cây bút trẻ trưởng thành trong phong trào, trong thử thách; từ Sông Hương mà làm nên một cái tên cho mình trong văn học. Và những gì nữa..? Nhưng thôi, hãy nhìn về phía trước con đường mình đi.
Vâng, Tòa soạn Tạp chí Sông Hương bây giờ vẫn ở một góc của ngôi nhà 5 Phạm Hồng Thái.
Biết nói thế nào bây giờ?
Để khẳng định tư cách mình, Sông Hương vẫn cứ làm việc. Họp hành, biên tập, tiếp bạn đọc, gặp gỡ khách trong nước và khách nước ngoài ở cái góc nhà 5 Phạm Hồng Thái ấy. Các số tạp chí mỗi tháng một kỳ vẫn cứ ra đời đều đều. Và tháng 6 năm 1997 này, là số Sông Hương thứ 100 đã góp mặt với văn hóa Huế.
Nhà văn Nguyễn Bản tâm sự rằng: “Được in ở Sông Hương thì sang lắm. Tôi phải tự chọn bài của mình, bài nào khá nhất mới gửi cho Sông Hương”.
Không chỉ một mình nhà văn Nguyễn Bản nghĩ và làm như vậy đối với Sông Hương. Bạn bè trong nước có nhiều người nói rằng: So với tất cả các tạp chí ở các địa phương thì Sông Hương đứng đầu.
Vâng, chúng tôi xin dành cho bạn đọc bàn đến những lời trên đúng hay chưa đúng; và nếu đúng thì ở mức độ nào; nhưng những lời cổ vũ ấy giữ chúng tôi đúng vị trí của mình cùng Sông Hương. Và lúc nào cũng mong không phụ lòng của bạn bè trong nước. Những lúc khó khăn, quẫn bách thì hay nghĩ ngợi này nọ. Bình tĩnh lại, lại thấy rằng phải làm thế nào cho Sông Hương hay nữa, ngày càng hay nữa, để nó xứng đáng là Sông Hương của Huế.
Chắc chắn Sông Hương vẫn chảy một dòng loang loáng thơm thảo trên đất Huế mến yêu này. Giờ đây và cả sắp tới, khi Huế đặt bước chân lên thềm một thế kỷ mới.
N.Q.H
(TCSH100/06-1997)
TRẦN PHƯƠNG TRÀ
Cuối năm 1961, tôi rời Vụ Báo chí Bộ Ngoại giao về làm biên tập viên chương trình Tiếng thơ Đài Tiếng nói Việt Nam. Chương trình này nằm trong Phòng Văn học do nhà văn Trọng Hứa làm Trưởng phòng.
KIMO
Mười Cents, một đồng xu nhỏ nhất, mỏng nhất được gọi là “dime” và đồng xu nầy được đúc với chất liệu 90 phần trăm bạc và 10 phần trăm đồng như đồng xu năm cents và 25 cents nhưng lại khác với đồng xu một cent.
HƯỚNG TỚI 70 NĂM THÀNH LẬP LIÊN HIỆP CÁC HỘI VHNT THỪA THIÊN HUẾ
TÔ NHUẬN VỸ
HƯỚNG TỚI KỶ NIỆM 70 NĂM NGÀY THÀNH LẬP LIÊN HIỆP CÁC HỘI VHNT THỪA THIÊN HUẾ
NGUYỄN KHẮC PHÊ
KỶ NIỆM 40 NĂM GIẢI PHÓNG THỪA THIÊN HUẾ
NGÔ KHA
LTS: Dưới đây là một ghi chép của cố nhà báo, nhà nghiên cứu lịch sử Ngô Kha về những ngày đầu đoàn quân giải phóng về thành Huế dịp 26/3/1975. Rất ngắn gọn, song đoạn ghi chép đã gợi lại cho chúng ta không khí sôi nổi, nô nức những ngày đầu.
Lời nói đầu: Mỗi khi về nhà ở Quỳnh Mai, tôi luôn hình dung thấy Cha tôi đang ngồi đâu đó quanh bàn làm việc của mình. Trong một lần về nhà gần đây, sau khi thắp hương cho Cha, chờ hương tàn bèn mang máy đánh chữ, là vật hết sức gần gũi đã gắn bó với Cha tôi cho tới khi mất, để lau chùi, làm vệ sinh.
Những năm 1973-1976, đến Paris tôi bắt đầu công việc sinh viên, vừa làm vừa học là ký tên và đánh số giùm tranh litho cho Họa sĩ Lê Bá Đảng.
SƠN TÙNG
Một ngày giáp Tết Canh Dần - tháng 2/1950, gặp dịp đi qua làng Sen, tôi ghé vào thăm nơi đã lưu lại những kỷ niệm tuổi thơ của Người.
L.T.S: Vương Đình Quang nguyên là thư ký tòa soạn báo "Tiếng Dân" do Huỳnh Thúc Kháng làm chủ biên, vừa là thư ký riêng của nhà yêu nước Phan Bội Châu, chuyên giúp Phan Bội Châu hoàn chỉnh những văn bản tiếng Việt trong mười lăm năm cuối đời sống và sáng tác tại Huế. Bài này trích từ "Hồi ký về cụ Phan và cụ Huỳnh" do chính tác giả viết tại quê hương Nam Đàn Nghệ Tĩnh khi tác giả vừa tròn 80 tuổi (1987).
NGUYỄN NGUYÊN
Tháng 6-1966, ở Sài Gòn, giữa cái rừng báo chí mấy chục tờ báo hằng ngày, báo tháng, báo tuần, bỗng mọc thêm một từ bán nguyệt san: Tin Văn.
Cứ vào những ngày cuối năm, khi làm báo tết, trong câu chuyện cà phê sáng, làng báo Sài Gòn hay nhắc đến họa sĩ Choé, tác giả những bức tranh biếm - hí họa từng không thể thiếu trên khắp các mặt báo. Có thể nói, cùng với nhà văn Sơn Nam, nhà thơ Bùi Giáng, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, họa sĩ Ớt - Huỳnh Bá Thành, danh ca Út Trà Ôn, danh hài Văn Hường,… họa sĩ tuổi Mùi - Choé là một trong những “quái kiệt” của Sài Gòn.
(Lược thuật những hoạt động nhân kỷ niệm 5 năm Sông Hương)
(Bài phát biểu của nhà văn Tô Nhuận Vỹ - Nguyên Tổng biên tập tạp chí Sông Hương trong lễ kỷ niệm 5 năm)
(SHO). Huế đầu đông. Mưa lâm thâm,dai dẳng. Mưa kéo theo các cơn lạnh se lòng. Cái lạnh không đậm đà như miền Bắc không đột ngột như miền Nam, nó âm thầm âm thầm đủ để làm xao xuyến nổi lòng người xa quê... Ngồi một mình trong phòng trọ, con chợt nhớ, một mùa mưa, xa rồi...
(SHO). Mùa mưa cứ thế đến, những nỗi nhớ trong tôi lại từng cái từng cái ùa về, thổi qua và tôi chợt nhận ra trong lúc ngây ngốc tôi đã bỏ quên nhiều thứ như vây; bỏ quên những người thân yêu trong nỗi nhớ của tôi, ở trong kỉ niệm đã qua và giờ tôi nhớ ra cảm giác hạnh phúc, vui vẻ khi ở bên họ, để từ đó tôi quý trọng hơn nữa những giây phút bên cạnh những người mà tôi yêu thương.
NGUYỄN ĐẮC XUÂN
Sau một thời gian bị bệnh hiểm nghèo, ca sĩ Hà Thanh đã qua đời vào lúc 19 giờ 30 ngày 1 tháng 1 năm 2014 (giờ Boston) tại thành phố Boston, tiểu bang Massachusetts, Hoa Kỳ.
ĐẶNG VĂN NGỮ
Hồi ký
Cha tôi lúc còn nhỏ tự học chữ nho có tiếng là giỏi, nhưng đến tuổi đi thi thì thực dân Pháp đã bãi bỏ các kỳ thi chữ nho.
TÔ NHUẬN VỸ
Lớp sinh viên chúng tôi tốt nghiệp Khoa Văn - Sử trường Đại học Sư phạm Hà Nội năm 1964, đúng vào thời điểm Mỹ đánh phá miền Bắc và Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam kêu gọi con em miền Nam đang ở miền Bắc hãy trở về chiến đấu cho quê hương.
Giải phóng quân Huế với phong trào Nam tiến
PHẠM HỮU THU
Sau ba năm đi giang hồ Trung Quốc. Nguyễn Du trở về, ở tại Thăng Long từ cuối năm 1790 cho đến năm 1794. Đó là ba năm «Chữ tình chốc đã ba năm vẹn», lưu lại trong Lưu Hương Ký của Hồ Xuân Hương.