Nhà thơ Đông Hà tại buổi tổng kết Trại sáng tác
Thời gian không dài, nhưng Hội trại đã đưa lại một nguồn cảm xúc tươi mới, khơi gợi nguồn cảm hứng và lòng yêu thích văn chương của các thành viên. Các em được sống trong không gian huyền ảo của Huyền Không Sơn Thượng, được lắng nghe từng hơi thở của chốn thiền tu, được tiếp xúc với nhiều điều mới mẻ, được học hỏi thêm những hiểu biết về cuộc đời, về Phật giáo, về cõi thiền, về những vẻ đẹp phía tâm linh của con người… Tất cả đã tạo cho các em một cái nhìn phong phú đa dạng hơn trong hành trình lớn lên của một đời người và trong hành trang kiến văn của một người bắt đầu cầm bút. Không những thế, trong Hội trại lần này, các em được tiếp xúc với những nhà văn nhà thơ đi trước để cùng trao đổi những kinh nghiệm công việc viết lách. Từ đó có thể giãi bày, trao đổi, học hỏi tích lũy thêm kinh nghiệm sáng tác cho mỗi cá nhân để trang viết ngày một chững chạc hơn, thành công hơn. Tham gia Hội trại lần này, chúng tôi vui mừng nhận thấy thấp thoáng đằng sau các tác phẩm là những cây viết tuổi hồng đang dần định hình. Để khẳng định tài năng của một cây bút cần có chiều dài thời gian và độ dày của tác phẩm. Tuy nhiên, qua những sáng tác gặt được trong đợt thực tế này, chúng tôi đã bắt gặp những cái tên với những dòng văn, câu thơ lấp lánh. Đó là Nguyễn Thanh Hằng với ý thơ lơ đãng mơ màng khói sương “Nay xa rồi lòng ta có nhớ/ lá treo sương vương vấn thở dài”. Đó là một Lê Sỹ Dự “Nhịp thời gian gõ đều từng phách/ bậc thang già phủ kín màu rêu/ rêu xanh ngắt giữa màu trời tím lặng/ tiếng chuông chiều văng vẳng, gõ vào tim”. Những cảm xúc rất thật trong một không gian thật đã được Trương Đình Hiếu đưa vào thơ bằng một chiều sâu tâm cảm: “Ta ôm mưa nghe chút gì không thể/ mưa kiêu sa rơi giữa lưng chừng trời”. Hay những câu thơ đẫm chất Thiền của Hoàng Hữu Phước “Huyền Không sương, gió, mây, trăng/ lòng ai ai cảm, lòng ta, ta thiền”. Đặc biệt, Hội trại lần này đã đưa lại một cây bút nữ nhuần nhị hứa hẹn một gương mặt thơ mới cho văn học tỉnh nhà, đó là Nguyễn Thị Hồng Liên.
Về mảng văn xuôi, dù chưa thật rõ ràng nhưng những cây bút tuổi nhỏ như Nguyễn Phúc Minh Tâm, Nguyễn Đình Anh Thảo, Lê Phương Thảo… đã bắt đầu định hình được cảm xúc để thể hiện trong các trang viết của mình. Phan Dương Thế Tôn cũng khá nét trong truyện ngắn. Nguyễn Thị Thu Mai đã vững hơn về tùy bút… Tuy chưa đạt được một tác phẩm hoàn mỹ trong lĩnh vực văn xuôi nhưng với thời gian cũng như sự tích lũy, hy vọng các cây bút văn xuôi sẽ ngày một chín hơn. Con đường văn chương là một hành trình dài không ngơi nghỉ. Mỗi người cầm bút đều phải tự mình vạch ra một lối đi riêng. Với các thành viên tham gia Hội trại lần này, dẫu chỉ mới đặt bước chân đầu tiên lên con đường đó, cũng đã là một bước đi quan trọng đáng được trân trọng và quan tâm khích lệ động viên. Chúng ta hãy cùng cổ vũ và theo dõi các em nhiều hơn trên bước đường mà các em đã chọn. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc một số sáng tác của các em trong hội trại này. Đ.H HOÀNG HỮU PHƯỚC Yên tĩnh Huyền Không Huyền Không mây trắng ngang trời Tử vi màu tím, đưa lời thiện căn Huyền Không sương, gió, mây, trăng Lòng ai, ai cảm, lòng ta, ta thiền TRƯƠNG ĐÌNH HIỂN Cảm xúc mưa Những hạt mưa chòng chành vô định Rớt xuống hồ làm bọt nước vỡ tan Rồi vương hoa cho cánh lá chóng tàn Bám vào tim đặng chút hồn se lạnh Ta ôm mưa nghe chút gì không thể Mưa kiêu sa rơi giữa lưng chừng trời Bỗng vỡ òa như cõi lòng quặn thắt Hồn mưa như đã thấm hồn ta! NGUYỄN THỊ HỒNG LIÊN Không đề Đem sầu đổ xuống ao sen Nghe lòng vẫn nhạt, nghe đêm vẫn buồn Đem sầu rắc lối mưa tuôn Ngờ đâu ta ướt giữa đường thế gian Đem sầu nhắc gửi gió ngàn Sao hồn vẫn lạnh muôn vàn đắng cay Đem sầu gửi gió gửi mây Gửi trăng, gửi tuyết, gửi cây thông ngàn Trốn đâu đây vướng thế gian? Trốn đâu cho được hai hàng lệ tuôn? Vu vơ lạc giữa chiều buông Vu vơ lạc giữa Huyền Không mây trời Đâu hay suy ngẫm bể đời Ta nghe hòn nói những lời nhẹ tênh Đêm qua mơ ướt sân đình Ao sen nhìn xuống, thấy mình nở hoa. (260/10-10) |
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)
LÂM THỊ MỸ DẠ
Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.
THÚY BẮC
Cửa sổ gần bàn cu Và ngồi học, có một cây ớt mẹ trồng vào chậu đất để ngoài hiên. Cây ớt quả tím, hoa cũng màu tím, quà bác Tâm tặng mẹ. Không phải chỉ cu Và với mẹ thích cây ớt mà hàng xóm cạnh nhà ai cũng thích. Cây ớt quanh năm có hoa. Ăn hết lứa quả này, hoa lại kết lứa quả khác.
Đồng Thị Ngãi Lan - Đỗ Anh Tịnh
LGT: “Con thấy trong hồn con lững thững/ Một hành tinh không bóng người/.../ Ngồi ngủ gục bên khúc ca buồn vô vọng/ Ôi những ngọn gió đã giúp nến tỉnh ngộ”. Ấy là những câu thơ Nguyễn Trương Khánh Thi viết về Ba mình là cố nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng (mất năm 2006).
VĂN LỢI Mèo già Xám Vằn dường như chán ngán cảnh vật chung quanh và chính cả ngôi nhà mình ở, vào đâm ra bần thần, nghĩ ngợi. Trong rừng chắc hẳn sẽ có nhiều con vật xứng đáng để mình kết bạn. Cần phải đi vào đó xem sao - Xám Vằn nghĩ thế và quyết định vào rừng tìm bạn.
CỬU THỌ Có một chú cá Thia lia choai choai mới lớn, mình có vẩy xanh biếc, ánh lên rất đẹp. Trên chỏm đầu chú lại mọc lên một cái kì vểnh cao màu đỏ lửa trông như cái sừng trên đầu rồng. Vì vậy, chú được các cậu bé đặt cho cái tên oai vệ: Thia lia Rồng.
Lê Ký Thương - Nguyễn Loan
THIẾU HOA Ngày ấy...
Vương Hiền - Hoàng Dạ Thi - Nguyễn Thanh Kim - Lê Ký Thương
VI-TÔ-TÁT PẾT-KÊ-VI-XI-UÝT(Văn chương Xô Viết, số đặc biệt Thiếu Nhi 1984)
VĂN LỢITheo mẹ đi kiếm ăn, trống Choai thấy được nhiều cái lạ và hiểu lắm điều hay. Nhưng có một điều khiến trống Choai thắc mắc hoài, ấy là vì sao người ta ít để ý đến trống Choai, dù trống Choai có cố chạy nhảy, hoặc đập đập đôi cánh tí xíu, để tạo ra tiếng rẹt, rẹt lạ tai cũng không gây được chú ý cho ai. Còn bác trống Cồ thì bước ra khỏi chuồng đã được người ta nhìn ngắm rồi.
LÂM THỊ MỸ DẠ- Này, cậu bé, cậu biết vì sao tôi đến đây không?- Tôi biết rồi, cậu đi với mẹ tôi chứ gì?- Vâng, mẹ cậu đã đón tôi đến làm đẹp ngày sinh nhật của cậu.- Thế mẹ tôi đã nói với cậu như thế nào?
PHẠM THỊ BÍCH THỦYBuổi sáng ông mặt trời vươn vai tập thể dục sau một đêm ngủ ngon lành, trông cứ tròn vành vạnh. Ánh nắng lại ngời lên chan hòa, rực rỡ. Những lá thông rì rào kể chuyện cho ngọn gió nghe. Chúng cùng nhau dạo bản nhạc êm dịu muôn thuở.
Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trác - Tuyết Nhung
NGUYỄN THỊ VÂN ANH Lâm bé nhất nhà, là em út nên được cưng chiều nhất. Thế nên Lâm là đứa bé có nhiều đồ chơi nhất trong xóm. Một năm có bao nhiêu ngày lễ, ngày tết thì bấy nhiêu lần út Lâm được tặng đồ chơi. Đồ chơi chất đầy các ngăn tủ của chú bé.
Nguyễn Hoàng Sơn - Ngô Minh - Kiki
PHẠM THỊ THANH TÚTrong khu rừng kia có một tòa lâu đài xây bằng đá quí. Không ai biết tòa nhà được xây từ bao giờ nhưng chắc là đã lâu lắm, vì những phiến đá đã được thời gian mài nhẵn bóng như những tấm gương soi. Vân đá nhiều màu nổi lên những hình thù kỳ dị. Tòa lâu đài ẩn kín dưới vòm lá của những cây cổ thụ, đứng xa không thể nhìn thấy được.
VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.
Trúc Thông - Quang Huy - Tuyết Nhung