Nghe đàn tranh ở Huế

14:28 19/01/2011
PHÙNG TẤN ĐÔNG Nghe đàn tranh ở Huế

Ảnh: Internet


Mùa nào bắt đầu khi mười ngón tay em chạm xuống đàn tranh
Mùa hạ vơi đầy trên mặt nước sông…
Mùa xuân tần ngần trên cây trên lá
Thu rất mỏng thoáng qua tà áo
Huế gập ghềnh bao nhiêu mùa đông

Như mười ngón tay em chạm xuống đàn tranh
Không gian chia vùng cho người bối rối
Tôi chạm phải bốn bề dịu ngọt
Nên ngẩn ngơ cung bổng, cung trầm
Dù rất nhiều mưa, nghe rất nhiều mưa
Chiều Đông Ba, chiều Gia Hội
Có bao nhiêu rêu phong Đại Nội
Những nỗi niềm trắng tóc người xưa
 
Phải không em, dù rất nhiều mưa
Qua rồi dòng sông xanh và những con thuyền ấy
Qua rồi những tóc xanh nghiêng mỏi mòn trước thềm giai điệu cũ
Em trả lại cho đời bao dịu ngọt hôm nay

Lần theo mười ngón tay…

Tôi ngược dòng Hương đến với gió đại ngàn
Hồn phân thân cùng với thông xanh, với nắng
Những người con tìm thành Huế
Khao khát mùa xuân
Gởi lại đó suốt thời trai trẻ
Để tôi thấy dòng sông trầm ngâm
Khi nhói lòng bao chuyện kể

Tiếng hò khuya khoắt
Rung niềm đau trong mỗi thanh âm…

 
Phải không em - mười ngón tay - níu lòng người đến Huế
Lướt qua, lướt qua, đọng lại…
Cánh dơi chiều xao động nóc hoàng cung
Vùn vụt những tường thành ngã vào lòng quên lãng
Cờ bay trên Phu Văn Lâu
Những xóm nhỏ nghèo nàn bao mẹ già mắt ướt
Bao đứa bé lớn lên
Mang trong mình một nỗi niềm Huế khóc
Cung bậc nào mát dịu khúc đàn tranh

Đêm bắt đầu sau một ngày vất vả

Ngực áo nghe mềm ngọn gió ven sông
Bữa cơm nghèo khoai sắn trong sân
Lòng lắng lại tiếng đàn ai chuốt mượt
Mười sáu bậc sương mù nghiêng bến nước
Em gánh hương vườn ban mai
Mười sáu bậc trăng vàng trên tóc
Đêm chòng chành em vắt qua vai
Chiếc nón lá bến Tuần nhiều nắng
Nghiêng trút hết bao nhiêu mưa
Nghiêng trút hết bao nỗi niềm con gái
Thời phận con đò
Cô gái nào hồn nhiên
Dấu sau cái cười e thẹn
Bài thơ cài mười sáu vầng trăng

Em chạm xuống đàn tranh
Mười sáu bậc vang ngân
Lá vàng non vỗ trong trời xanh sắc lạ
Ve điệp trùng gọi một ngày hối hả
Tôi nghe Huế thì thầm rất lạ
Một khung trời yên ả
Tôi đến nhận
                    mượt mà
                        giọng nói
Huế nồng nàn
                    vô tận
                        mắt em!

                                                4-1984

(10/12-84)






  
Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...