Hôm nay là Ngày Dân số Thế giới - ngày để chúng ta nhìn nhận những vấn đề liên quan tới dân số toàn cầu. Trong vô vàn những vấn đề trọng đại, nghèo đói là một vấn đề gây nhức nhối nhất.
Lời tựa của cuốn sách ảnh: “Sự bất công trong điều kiện sống của con người chỉ có thể được sửa chữa, khi con người ở khắp mọi nơi đều quan tâm đến nó”.
Hơn một tỉ người trên khắp thế giới, nghĩa là cứ khoảng 6 người thì có 1 người trên trái đất này, chỉ kiếm được chưa tới 1 đô la/ngày (tức khoảng 20.000 đồng).
Thống kê gây sửng sốt này đã đưa tới một chiến dịch toàn cầu có tên gọi Forgotten International (tạm dịch: Thế giới bị lãng quên), trong đó, sự cách biệt giàu nghèo được khắc họa rõ nét. Đây là một chiến dịch từ thiện nhằm hy vọng nâng cao nhận thức của cộng đồng đối với sự nghèo đói, để từ đó giảm bớt phần nào sự nghèo khổ còn đang hiện hữu trên hành tinh này.
Chiến dịch đã cho ra đời cuốn sách ảnh mang tiêu đề “Living on a Dollar a Day: The Lives and Faces of the World's Poor” (Sống bằng một đô la mỗi ngày: Những cuộc đời và chân dung nghèo khó). Nhân vật chính xuất hiện trong các bức ảnh này là những người nghèo, cuộc sống của họ có thể được miêu tả là “ăn bữa nay, lo bữa mai”, “giật gấu vá vai”…
Những người tình nguyện tham gia vào chiến dịch “Thế giới bị quên lãng” đã đi đến khắp các lục địa để thực hiện hàng ngàn bức ảnh ghi lại thực trạng cuộc sống nghèo khổ của 1/6 dân số thế giới.
Chiến dịch phi lợi nhuận này cũng đồng thời gây quỹ để có thêm kinh phí thực hiện một bộ phim tài liệu cùng tên, nhằm khắc họa chân dung sự nghèo đói đang hiện diện trên thế giới này.
Em Alvaro Kalancha Quispe, 9 tuổi, hàng ngày đưa đàn gia súc của gia đình ra cánh đồng cỏ gần nhà để chúng không bị đói trong suốt cả ngày. Sau đó, em chạy một mạch tới trường học. Đến tối, em lại ra đồng cỏ lùa đàn gia súc về.
Nhà em ở dãy núi Akamani thuộc đất nước Bolivia. Ở vùng cao nguyên này, người ta sống khá cô lập, không có điện, nước lấy từ suối, đời sống rất khó khăn, thu nhập dựa vào đàn gia súc. Mỗi năm, trung bình mỗi hộ gia đình kiếm được khoảng 200 đô la.
Ở thành phố Bucharest, Romania, có những người nghèo chuyên sống dưới lòng đất, nơi có những đường ống dẫn khí đốt được đặt ngầm dưới đó. Họ sống, sinh hoạt trong ánh nến tù mù.
Trong ảnh là anh Hora Florin, 28 tuổi, một thanh niên sớm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không nhà cửa, không người thân thích, anh sống trong một “căn hộ” ngầm, nơi có đường ống dẫn khí đốt chạy qua, để có thể hưởng phần nào hơi ấm tỏa ra từ đường ống dẫn mỗi khi đêm xuống.
Cô bé 4 tuổi Ana-Maria Tudor ở thành phố Bucharest, Romania có lẽ chưa thể hiểu được hoàn cảnh khốn cùng mà gia đình em đang gặp phải. Cả nhà em sắp bị đuổi ra khỏi căn hộ đi thuê, sau nhiều tháng không thể chi trả nổi tiền thuê.
Cha em - trụ cột chính trong nhà - sau khi thực hiện một ca phẫu thuật, đã bị nhiễm trùng, sức khỏe suy yếu, không còn khả năng lao động. Gia đình em thuê một căn phòng không có phòng tắm, không có nước, nhưng ngay cả căn phòng này, họ cũng sắp không đủ khả năng thuê nữa.
Tại một bãi rác thải điện tử độc hại ở Châu Phi. Cô bé Fati, 8 tuổi, đang làm việc cùng với những đứa trẻ khác để tìm kiếm những gì có thể nhặt nhạnh từ bãi rác chết người này. Công việc vất vả này mỗi ngày chỉ đem lại một số tiền ít ỏi để các em phụ giúp thêm cho gia đình.
Những bãi rác thải điện tử như thế này rất có hại đối với sức khỏe con người. Cô bé Fati trong ảnh hiện vẫn chưa thể phục hồi sức khỏe sau trận sốt rét mà em đã trải qua cách đây vài năm. Di chứng của nó còn lại tới tận hôm nay. Tuy vậy, dù ốm mệt thế nào, ngày nào em cũng phải ra bãi rác để nhặt nhạnh kiếm sống.
Cậu bé Vishal Singh, 6 tuổi, chịu trách nhiệm trông nom cô em gái trong khi cha mẹ đi làm xa. Em sống trong khu ổ chuột Kussum Pahari ở thành phố Delhi, Ấn Độ. Thường Vishal cũng phải đi làm kiếm thêm, trong những giờ rảnh rỗi, em cùng các bạn tham gia vào một lớp học xóa mù chữ dành cho trẻ em nghèo.
Lớp học được mở ra trong khoảnh sân chung của khu ổ chuột. Lớp nghèo tới mức không có sách vở, thầy trò phải học và làm bài bằng phấn và bảng. Lớp học ngoài trời này có tới gần 600 em nhỏ tham gia.
Trẻ em sinh ra trong những gia đình nghèo khó thường phải lao động từ sớm để phụ giúp thêm gia đình. Nhiều khi, vì hoàn cảnh, các em buộc phải bỏ học giữa chừng để có thể góp sức vào công cuộc mưu sinh của cả nhà.
Cậu bé Ninankor Gmafu, 6 tuổi, ở Ghana đã phải bỏ học để giúp cha chăm nom đàn bò. Em vẫn ao ước được đi học trở lại nhưng thời gian cứ trôi đi mà vẫn chưa có điều kỳ diệu nào xảy ra để em có thể quay trở lại trường học.
Những hình ảnh trên đây thật đáng buồn. Khi nhìn thấy những hình ảnh này, có lẽ đa số chúng ta sẽ thầm cảm thấy biết ơn vì cuộc sống của mình khá khác biệt so với những gì vừa thấy. Những cuộc đời này, những con người này, khác chúng ta khá nhiều. Đúng thế và cũng không phải thế!
Chúng ta biết rằng con người sống đều có mưu cầu đối với những thứ cơ bản giống nhau: cái căn, cái mặc, nhà ở, giáo dục, y tế… Nhưng làm sao có thể có được những điều đó, nếu tất cả những gì ta có chỉ là…1 đô la mỗi ngày?
Thử đi tìm câu trả lời cho câu hỏi đó, điều mà chúng ta thu được, sẽ là: cứ 6 người trên thế giới này sẽ có 1 người kiếm được chưa tới 1 đô la/ngày. Đó chính là sự đói nghèo - một vấn đề mang tính toàn cầu, nhưng nghèo đói cũng là một vấn đề mang tính cá nhân… Giúp đỡ để thay đổi cuộc sống của một con người, một gia đình, hay một ngôi làng… là điều hoàn toàn có thể.
Không có gì khiến bạn hạnh phúc hơn khi được giúp đỡ người khác! Đó là câu chuyện xúc động nhất, cùng nhau, chúng ta hãy kể tiếp câu chuyện đó…
Nguồn: Bích Ngọc (Theo Huff Post) - Dân Trí
Hoạt động đấu giá nghệ thuật ở Việt Nam mới đang ở buổi bình minh. Buổi đấu giá nghệ thuật chính thức đầu tiên được tổ chức cách đây chưa đầy hai năm bởi Công ty Cổ phần Bán đấu giá Lạc Việt tại Hà Nội hồi tháng 5/2016.
Nhiều biểu hiện cho thấy nhận thức của xã hội đối với sở hữu trí tuệ còn hạn chế. Người dân chưa hình thành ý thức tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ; chủ sở hữu chưa chủ động thực hiện việc bảo vệ quyền và tài sản của mình mà vẫn mang nặng tâm lý trông chờ, ỷ lại.
Tăng mức giảm giá sách lên tới 80% và không hạn chế số lượng ngày được giảm giá trong năm là những kiến nghị mà Hội Xuất bản VN vừa gửi lên Bộ Công thương.
Trong bối cảnh hiện nay ở nước ta, lễ hội nói chung và lễ hội dân gian nói riêng là những sản phẩm tinh thần đặc biệt, đáp ứng nhu cầu văn hóa của mọi tầng lớp nhân dân. Tuy nhiên, theo PGS.TS Trương Quốc Bình - Ủy viên Hội đồng Di sản văn hóa quốc gia, bên cạnh những hiệu quả, những năm qua việc tổ chức và hoạt động lễ hội bộc lộ không ít những tồn tại, bất cập.
Cho rằng lễ Vu lan dần trở nên vững bền, sâu sắc hơn trong văn hóa Việt, tuy nhiên nhà nghiên cứu văn hóa dân gian Nguyễn Hùng Vĩ trao đổi với Tiền Phong rằng cần xem lại nếu các nghi lễ đó quá trọng hình thức, tổ chức tràn lan theo phong trào.
Sau 9 ngày diễn ra sôi nổi, Cuộc thi tài năng trẻ diễn viên sân khấu Tuồng, Chèo chuyên nghiệp toàn quốc 2017 vừa chính thức bế mạc bằng lễ trao giải, tại Thanh Hóa. Theo đó, BTC đã trao 23 HCV, 20 HCB và 2 giải diễn viên trẻ triển vọng là Dương Thị Mai Linh (Nhà hát Chèo Nam Định), Nguyễn Đoàn Thiên Sinh (Nhà hát Chèo Ninh Bình).
Bản quyền, quyền tác giả, thẩm định thật giả đối với tác phẩm nghệ thuật… lại là vấn đề nóng trong dư luận những ngày qua.
“Đã qua rồi cái thời ca sĩ phải lệ thuộc quá nhiều vào ngoại hình và kể cả danh xưng. Nhiều giọng ca nổi tiếng, trụ được lại đến giờ ở ta, thử hỏi mấy ai mạnh về sắc vóc. Cuối cùng thì thời gian vẫn luôn đưa ra câu trả lời công tâm nhất cho những chân giá trị” - NSƯT Tấn Minh - Giám đốc Nhà hát Ca múa nhạc Thăng Long chia sẻ, trước đêm nhạc “Danh ca Việt Nam” tôn vinh 4 giọng ca nam thuộc 4 dòng nhạc (diễn ra tối 16.7, tại Cung Văn hóa Hữu nghị Việt Xô, Hà Nội).
Theo một số chuyên gia văn hóa, cần xem xét lễ hội chọi trâu dưới nhiều góc độ: văn hóa, du lịch, kinh tế... để có cách ứng xử hợp lý.
Hơn 90% người đến tham dự buổi nói chuyện “Chế ngự khủng hoảng tuổi thành niên” là thanh niên. Theo Ths Tâm lý học Nguyễn Lan Anh: đó là tín hiệu đáng mừng!
Việt Nam có nguồn lực văn hóa dồi dào, với các di sản vật thể và phi vật thể đa dạng. Nếu có chính sách hợp lý, chúng ta có thể đưa văn hóa trở thành động lực cho sự phát triển hài hòa và bền vững.
"Chúng ta được hứa hẹn về một xã hội hoàn hảo, nhưng rồi chỉ nhận lại những trò chơi khăm, tin tức giả và một sự sụp đổ rõ ràng của sự lịch thiệp." Đó là một trong những nhận định thú vị được nêu ra tại bài viết của cây bút Josh Quittner, Giám đốc biên tập của trang tin Flipboard.
Suốt hơn 2 tháng qua, chuyện cấp phép biểu diễn ca khúc là đề tài nóng của công luận. Đặc biệt hơn sau sự việc Cục Nghệ thuật biểu diễn (NTBD) mới đây cập nhật danh sách hơn 300 bài hát thuộc diện được phổ biến rộng rãi, trong đó có nhiều ca khúc cách mạng đã thành giai điệu nằm lòng của nhiều thế hệ khán giả, thì câu chuyện quản lý cấp phép đã làm “nóng” cả hành lang nghị trường.
Việc làm của Cục Nghệ thuật biểu diễn tạo ra bức xúc không đáng, làm tổn thương dư luận - đại biểu Quốc hội Phan Viết Lượng nhận định.
HẠ NGUYÊN
Câu chuyện dưới đây không hề là của trí tưởng tượng của bất kỳ cây bút hậu hiện đại nào bởi vì nó có thực.
Cộng đồng mạng đang dấy lên làn sóng tranh luận về văn hóa thưởng thức nghệ thuật - giải trí của khán giả, khi gần đây liên tục nhiều nghệ sĩ bị ném đồ vật lên sân khấu trong lúc đang biểu diễn.
Thời gian qua, vụ việc nữ sinh Phương Anh, học sinh trường THPT Phan Bội Châu (TP. Vinh, Nghệ An) tố cáo giám thị chép bài đưa cho thí sinh trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh đã thu hút sự quan tâm của dư luận.
Cơ quan nọ mời một tiến sĩ đến nói chuyện với cán bộ, công chức, viên chức nhằm góp phần nâng cao nghiêp vụ. Đó là người nổi tiếng trong một lĩnh vực, được rất nhiều nơi mời lên lớp, diễn thuyết.
Băn khoăn quanh việc 5 ca khúc sáng tác trước 1975 bị cấm lưu hành còn chưa có hồi kết, thì vừa mới đây dư luận lại thêm một lần ngạc nhiên đến… không tin nổi vì ca khúc “Nối vòng tay lớn” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lâu nay chưa được cấp phép phổ biến. Sự ngạc nhiên ấy hoàn toàn có cơ sở bởi ca khúc này hiện đang được sử dụng trong chương trình SGK môn Âm nhạc lớp 9 - bậc THCS. Và khi dư luận ồn ào thì ca khúc lại được cấp phép biểu diễn.
Nhà văn Bùi Anh Tấn nổi tiếng hiền lành, ai nói gì ông thường cười cho qua. Thế nhưng mới đây, tác giả Một thế giới không có đàn bà đã tỏ rõ sự bực bội vì chuyện nhuận bút.