Hôm nay là Ngày Dân số Thế giới - ngày để chúng ta nhìn nhận những vấn đề liên quan tới dân số toàn cầu. Trong vô vàn những vấn đề trọng đại, nghèo đói là một vấn đề gây nhức nhối nhất.
Lời tựa của cuốn sách ảnh: “Sự bất công trong điều kiện sống của con người chỉ có thể được sửa chữa, khi con người ở khắp mọi nơi đều quan tâm đến nó”.
Hơn một tỉ người trên khắp thế giới, nghĩa là cứ khoảng 6 người thì có 1 người trên trái đất này, chỉ kiếm được chưa tới 1 đô la/ngày (tức khoảng 20.000 đồng).
Thống kê gây sửng sốt này đã đưa tới một chiến dịch toàn cầu có tên gọi Forgotten International (tạm dịch: Thế giới bị lãng quên), trong đó, sự cách biệt giàu nghèo được khắc họa rõ nét. Đây là một chiến dịch từ thiện nhằm hy vọng nâng cao nhận thức của cộng đồng đối với sự nghèo đói, để từ đó giảm bớt phần nào sự nghèo khổ còn đang hiện hữu trên hành tinh này.
Chiến dịch đã cho ra đời cuốn sách ảnh mang tiêu đề “Living on a Dollar a Day: The Lives and Faces of the World's Poor” (Sống bằng một đô la mỗi ngày: Những cuộc đời và chân dung nghèo khó). Nhân vật chính xuất hiện trong các bức ảnh này là những người nghèo, cuộc sống của họ có thể được miêu tả là “ăn bữa nay, lo bữa mai”, “giật gấu vá vai”…
Những người tình nguyện tham gia vào chiến dịch “Thế giới bị quên lãng” đã đi đến khắp các lục địa để thực hiện hàng ngàn bức ảnh ghi lại thực trạng cuộc sống nghèo khổ của 1/6 dân số thế giới.
Chiến dịch phi lợi nhuận này cũng đồng thời gây quỹ để có thêm kinh phí thực hiện một bộ phim tài liệu cùng tên, nhằm khắc họa chân dung sự nghèo đói đang hiện diện trên thế giới này.
Em Alvaro Kalancha Quispe, 9 tuổi, hàng ngày đưa đàn gia súc của gia đình ra cánh đồng cỏ gần nhà để chúng không bị đói trong suốt cả ngày. Sau đó, em chạy một mạch tới trường học. Đến tối, em lại ra đồng cỏ lùa đàn gia súc về.
Nhà em ở dãy núi Akamani thuộc đất nước Bolivia. Ở vùng cao nguyên này, người ta sống khá cô lập, không có điện, nước lấy từ suối, đời sống rất khó khăn, thu nhập dựa vào đàn gia súc. Mỗi năm, trung bình mỗi hộ gia đình kiếm được khoảng 200 đô la.
Ở thành phố Bucharest, Romania, có những người nghèo chuyên sống dưới lòng đất, nơi có những đường ống dẫn khí đốt được đặt ngầm dưới đó. Họ sống, sinh hoạt trong ánh nến tù mù.
Trong ảnh là anh Hora Florin, 28 tuổi, một thanh niên sớm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không nhà cửa, không người thân thích, anh sống trong một “căn hộ” ngầm, nơi có đường ống dẫn khí đốt chạy qua, để có thể hưởng phần nào hơi ấm tỏa ra từ đường ống dẫn mỗi khi đêm xuống.
Cô bé 4 tuổi Ana-Maria Tudor ở thành phố Bucharest, Romania có lẽ chưa thể hiểu được hoàn cảnh khốn cùng mà gia đình em đang gặp phải. Cả nhà em sắp bị đuổi ra khỏi căn hộ đi thuê, sau nhiều tháng không thể chi trả nổi tiền thuê.
Cha em - trụ cột chính trong nhà - sau khi thực hiện một ca phẫu thuật, đã bị nhiễm trùng, sức khỏe suy yếu, không còn khả năng lao động. Gia đình em thuê một căn phòng không có phòng tắm, không có nước, nhưng ngay cả căn phòng này, họ cũng sắp không đủ khả năng thuê nữa.
Tại một bãi rác thải điện tử độc hại ở Châu Phi. Cô bé Fati, 8 tuổi, đang làm việc cùng với những đứa trẻ khác để tìm kiếm những gì có thể nhặt nhạnh từ bãi rác chết người này. Công việc vất vả này mỗi ngày chỉ đem lại một số tiền ít ỏi để các em phụ giúp thêm cho gia đình.
Những bãi rác thải điện tử như thế này rất có hại đối với sức khỏe con người. Cô bé Fati trong ảnh hiện vẫn chưa thể phục hồi sức khỏe sau trận sốt rét mà em đã trải qua cách đây vài năm. Di chứng của nó còn lại tới tận hôm nay. Tuy vậy, dù ốm mệt thế nào, ngày nào em cũng phải ra bãi rác để nhặt nhạnh kiếm sống.
Cậu bé Vishal Singh, 6 tuổi, chịu trách nhiệm trông nom cô em gái trong khi cha mẹ đi làm xa. Em sống trong khu ổ chuột Kussum Pahari ở thành phố Delhi, Ấn Độ. Thường Vishal cũng phải đi làm kiếm thêm, trong những giờ rảnh rỗi, em cùng các bạn tham gia vào một lớp học xóa mù chữ dành cho trẻ em nghèo.
Lớp học được mở ra trong khoảnh sân chung của khu ổ chuột. Lớp nghèo tới mức không có sách vở, thầy trò phải học và làm bài bằng phấn và bảng. Lớp học ngoài trời này có tới gần 600 em nhỏ tham gia.
Trẻ em sinh ra trong những gia đình nghèo khó thường phải lao động từ sớm để phụ giúp thêm gia đình. Nhiều khi, vì hoàn cảnh, các em buộc phải bỏ học giữa chừng để có thể góp sức vào công cuộc mưu sinh của cả nhà.
Cậu bé Ninankor Gmafu, 6 tuổi, ở Ghana đã phải bỏ học để giúp cha chăm nom đàn bò. Em vẫn ao ước được đi học trở lại nhưng thời gian cứ trôi đi mà vẫn chưa có điều kỳ diệu nào xảy ra để em có thể quay trở lại trường học.
Những hình ảnh trên đây thật đáng buồn. Khi nhìn thấy những hình ảnh này, có lẽ đa số chúng ta sẽ thầm cảm thấy biết ơn vì cuộc sống của mình khá khác biệt so với những gì vừa thấy. Những cuộc đời này, những con người này, khác chúng ta khá nhiều. Đúng thế và cũng không phải thế!
Chúng ta biết rằng con người sống đều có mưu cầu đối với những thứ cơ bản giống nhau: cái căn, cái mặc, nhà ở, giáo dục, y tế… Nhưng làm sao có thể có được những điều đó, nếu tất cả những gì ta có chỉ là…1 đô la mỗi ngày?
Thử đi tìm câu trả lời cho câu hỏi đó, điều mà chúng ta thu được, sẽ là: cứ 6 người trên thế giới này sẽ có 1 người kiếm được chưa tới 1 đô la/ngày. Đó chính là sự đói nghèo - một vấn đề mang tính toàn cầu, nhưng nghèo đói cũng là một vấn đề mang tính cá nhân… Giúp đỡ để thay đổi cuộc sống của một con người, một gia đình, hay một ngôi làng… là điều hoàn toàn có thể.
Không có gì khiến bạn hạnh phúc hơn khi được giúp đỡ người khác! Đó là câu chuyện xúc động nhất, cùng nhau, chúng ta hãy kể tiếp câu chuyện đó…
Nguồn: Bích Ngọc (Theo Huff Post) - Dân Trí
Tôi là người chưa làm thầy ai suốt cuộc đời gần bát tuần của mình, vậy mà mấy năm qua gần đến ngày 20-11 tôi đều được nhận quà!
Tiếng Việt (và chữ Việt) là ngôn ngữ chính thức của nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Nếu thực sự coi “bảo tàng là thiết chế văn hóa” phản ánh “lịch sử như một dòng chảy trong truyền thống văn hóa” thì hệ thống bảo tàng nước ta cần được sắp xếp lại để hạn chế sự trùng lặp về nội dung và cả hình thức trưng bày, nhất là giữa các bảo tàng địa phương vì đều được xây dựng theo chung một “kịch bản” nặng về chiến tranh mà còn nhẹ về văn hóa – xã hội.
Sự sùng bái tôn ti trật tự trong nhà là một thứ áp bức đè nén “tự nhiên” mà người ta không ý thức ra nữa, thậm chí còn được tôn vinh, nó khuyên dụ người ta phủ nhận cách thức nhìn nhận mỗi cá nhân như một nhân cách độc lập và tự do, với những phẩm chất gì, năng lực gì, đức hạnh gì, nó chỉ giục người ta nhăm nhe soi mói vào “địa vị-thân phận” của mỗi người, cái được xem như “cốt yếu” mà thôi.
Chuyện Trung tâm Bảo tồn di tích cố đô Huế (TTBTDTCĐH) đã cho mang cây sứ “trăm năm tuổi” ở điện Kiến Trung về trồng vào vườn nhà của một “sếp”đã thu hút sự quan tâm của dư luận.
Mới đây, Hồ Đắc Thanh Chương - trường THPT chuyên Quốc học Huế đã xuất sắc trở thành quán quân Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 16. Khi nói về dự định của mình, Thanh Chương cho biết, với phần thưởng 35.000 USD, em sẽ đi du học, sau đó trở về quê hương.
Bài viết này không có tính chất học thuật chuyên sâu, để tưởng nhớ giáo sư Cao Xuân Hạo - người thầy mà tôi không có cơ hội được học.
NGUYỄN TRI
Cử tri cả nước đang chuẩn bị cho ngày hội lớn, ngày bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016 - 2021.
Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng thế giới của văn học Pháp - “Hoàng tử bé” - đã được viết nên từ trải nghiệm có thật của nhà văn khi ông bị rơi máy bay trên sa mạc Sahara khi đang trên đường bay tới Việt Nam. Tác giả đã bị mất nước, bị ảo giác và suýt mất mạng…
Năm 2015, doanh thu ngành văn hóa phẩm của nước ta đạt 2.000 tỉ đồng, tổng lượng bia các loại được tiêu thụ ước tính đạt hơn 3 tỉ lít, tương đương 66.000 tỉ đồng, trung bình mỗi người Việt bỏ ra 2,5 giờ/một ngày để lướt facebook.
“Nhập gia tùy tục” nên việc nghe bạn bè quốc tế khen về người Việt Nam thân thiện, cuộc sống ở Việt Nam thú vị có lẽ đã “nhàm”. Sự thật, họ đã bị nghĩ về văn hóa Việt Nam như thế nào?
Một số nhà khoa học giải thích vì sao lại quyết định trao những tư liệu, hiện vật quý giá của đời mình cho Trung tâm Di sản các nhà khoa học Việt Nam (TTDS) chứ không phải nơi nào khác.
Ths Trần Trung Hiếu: "Việc môn Sử bị xé nhỏ và gán ghép theo kiểu “ba trong một” trong Dự thảo đó chưa từng xảy ra. Nếu điều đó xảy ra, đây là một trong những sai lầm lớn nhất của Bộ GD&ĐT từ ngày Hồ Chủ tịch đọc bản Tuyên ngôn độc lập đến nay!".
Nếu một hôm đẹp trời, có ai đó giao cho ta cầm trịch một giải thưởng văn chương ở xứ này, cho ta toàn quyền tự quyết trong việc phát giải, thì phản ứng đầu tiên của ta sẽ là gì? Từ chối? Hay hăng hái nhận lấy trọng trách và sau đó đi mua một bộ giáp sắt cùng nón bảo hiểm, mặc vào mọi lúc mọi nơi để chuẩn bị hứng đá dư luận?
Trong căn phòng nhỏ chật kín tài liệu ở một con phố nhỏ tại Hà Nội, Tổng Thư ký Hội Ngôn ngữ học Việt Nam PGS, TS Phạm Văn Tình đã dành thời gian trò chuyện sôi nổi với chúng tôi về hiện tượng “lệch chuẩn” trong sử dụng tiếng Việt của giới trẻ hiện nay. Đây là vấn đề ông rất tâm huyết khi nghiên cứu ngôn ngữ học ứng dụng. Dưới đây là nội dung cuộc trò chuyện.
Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam vừa có ý kiến chỉ đạo về giải pháp đối với hoạt động của các nhà xuất bản.
Ngày 9/9, tin từ UBND tỉnh Thừa Thiên-Huế cho biết vừa nhóm họp với các đơn vị liên quan để triển khai thực hiện đề án "Chính sách hỗ trợ bảo vệ và phát huy giá trị nhà vườn Huế đặc trưng”. Mỗi năm tỉnh sẽ chi tiền để hỗ trợ từ 3-5 nhà vườn đặc trưng.
Thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 đã thể hiện cao nhất niềm tin của nhân dân theo Đảng, trở thành bài học sâu sắc trong giai đoạn hiện nay.
Theo họa sĩ, nhà nghiên cứu Lê Quốc Việt, hoàn cảnh lịch sử cùng cách bảo tồn còn hời hợt khiến những kho mộc bản quý giá một thời đang ngày càng mai một và im lìm.
Không chỉ bị tàn phá bởi thời gian, nhiều công trình, di tích - nhất là các đình, chùa - còn bị biến dạng qua các công cuộc bảo tồn, trùng tu mà ở đó những người trông coi di tích và những người làm công đức tự cho mình quyền được can thiệp vào chuyên môn, còn chính quyền sở tại thì cấp phép trùng tu, tôn tạo một cách đại khái, dễ dàng, trong khi vai trò của các nghệ nhân lại chưa được coi trọng đúng mức.