Mảnh vỡ thủy tinh

14:17 20/07/2018

LÊ MINH PHONG

Tôi thích tiếng vỡ của thủy tinh. Tôi không biết vì sao tiếng vỡ của thủy tinh lại mê hoặc tôi đến như vậy. Mê hoặc hơn cả những bản nhạc mà cha tôi thường nghe vào mỗi sáng.

Minh họa: Phạm Đại

Tôi thích tiếng vỡ của thủy tinh cũng như thích ngắm nghía những mảnh vỡ nhỏ li ti của nó. Tôi thấy trong hàng ngàn mảnh vỡ của thủy tinh có hàng ngàn khuôn mặt của tôi được thu vào trong mắt của chúng, trong thứ ánh sáng sắc lẹm và xanh biếc ấy.

“Suỵt.” Tôi đưa tay lên miệng rồi nhìn vào mặt mấy thằng nhóc. Tôi không biết những khuôn mặt của bọn nhóc khi được phản chiếu trong hàng ngàn mảnh vỡ của thủy tinh sẽ như thế nào. Mỗi khuôn tinh trong đêm tối. Cuối cùng, bọn nhóc cũng im lặng. Chúng tôi trườn qua bãi cỏ và nép sát vào bức tường. Bằng cách thức đó, chúng tôi tiến về phía cánh cửa. Một cánh cửa gỗ cũ kỹ được sơn màu xanh da trời. Cánh cửa mà có lần mẹ tôi, vì căm phẫn cha tôi bà đã ném một chiếc ly thủy tinh vào đó. Chiếc ly vỡ tan và tôi khoái chí lượm lặt những mảnh nhỏ thủy tinh văng ra vương vãi trên sàn nhà. Tôi còn nhớ, ngày ấy, khi cố gỡ những mảnh thủy tinh đang găm vào cánh cửa thì một ngón tay của tôi đã chảy máu. Tôi đã nhìn máu của tôi được thu và trong mắt của những mảnh thủy tinh. Ngày ấy, máu của tôi đẹp lạ thường.

Chúng tôi đang đứng sau cánh cửa trong khi người lớn đang chè chén ở trước sân. Tiếng người lớn cãi nhau huyên náo cả một góc trời. Chúng tôi chờ đợi một cuộc xô xát có thể xảy ra từ phía người lớn. Chúng tôi sẽ vui lắm nếu có nhiều chiếc ly thủy tinh bị vỡ trong những cuộc xô xát tơi bời. Cha tôi đang đi từng bàn chúc rượu với mọi người. Ông bắt đầu chếnh choáng. Nhìn bộ điệu của cha, tôi biết ông bắt đầu say. Những chiếc bánh mì có phết bơ lại tiếp tục được đưa lên từ phía nhà bếp. Tôi nhìn thấy chiếc ly thủy tinh sáng bóng trên tay cha tôi. Gương mặt cha tôi biến dạng thành một gương mặt khác hẳn được thu vào trên vành ly thủy tinh sóng sánh rượu.

Rồi có tiếng vỡ của thủy tinh. Tôi sung sướng muốn hét lên. Tiếng vỡ của thủy tinh vang ra từ phía trước sân. Tôi quýnh lên vui mừng vì đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ. Và như thế nghĩa là đã có người say. “Vỡ đi, vỡ đi, thủy tinh ơi, vỡ đi…”. Tôi rít lên qua kẽ răng. Rồi bọn trẻ cũng rít lên như thế. “Vỡ đi nào, thủy tinh ơi”.

“Trân trọng...” Cha tôi đang nói. “Trân trọng... trân trọng… rất trân trọng…”. Nghe là biết cha tôi đang chếnh choáng. Mỗi khi bắt đầu say, ông thường thốt ra những lời có cánh và những lời có cánh của ông thường được bắt đầu bằng những cụm từ không rõ nghĩa. Bây giờ, chẳng ai nhận ra trong những lời có cánh tối nghĩa ấy của cha tôi đang chứa đựng vô vàn mảnh vỡ thủy tinh nhỏ li ti như cát biển khơi.

“Cởi giày ra.” Tôi nói với bọn trẻ. Rồi tôi tiến đến nắm lấy cánh cửa và nhẹ nhàng mở nó. Bên trong là một không gian tối tăm. “Cởi giày ra và theo tao.” Tôi nói và bọn nhóc làm theo tôi. Chúng tôi tiến vào một gian phòng kín như bưng và tối như mực. Gian phòng này và cả những gian phòng tối tăm bên cạnh, tôi đã bỏ hết tất cả mảnh vỡ thủy tinh mà tôi đã thu thập được trong mấy năm qua vào đó. Bọn nhóc lại mếu máo mỗi khi chúng giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, và khó khăn lắm tôi mới khiến chúng im mồm. Nhưng rồi bọn nhóc và kể cả tôi nữa cũng quen dần với việc để cho mảnh vỡ thủy tinh xuyên qua da thịt. Thậm chí, sau đó, chúng tôi cảm thấy thích thú khi được mảnh vỡ thủy tinh thi nhau xuyên vào bàn chân của mình. Vẫn với cái cách nằm bẹp xuống và di chuyển bằng cách trườn đi, chúng tôi tiến đến chiếc tủ của cha tôi. Trong lúc đó, ngoài sân, cha tôi vẫn tiếp tục nâng ly và cố nói ra những lời trịnh trọng. Những người khác cũng bắt đầu thể hiện phong cách trịnh trọng của mình, tuy nhiên mỗi người có một cách thức riêng biệt. “Trân trọng, rất trân trọng...”. Cha tôi nói. Trông ông đầy phấn khích. “Hát lên một bài nào.” Cha tôi nói và đám đông vỗ tay rồi la hét. Những tiếng vỡ của thủy tinh lại vang đi trong không gian và bánh mì được phết bơ cùng với nước xáo thịt gà không ngừng được đưa lên từ phía nhà bếp.

“Cha mày hát được không?” Một đứa trong bọn nhóc hỏi.

“Dĩ nhiên.” Tôi nói.

“Ông hát có hay như tiếng thủy tinh vỡ không?” Một đứa khác hỏi trong khi chúng tôi vẫn trườn dưới sàn nhà. Những mảnh vỡ của thủy tinh thích thú bởi mùi máu của chúng tôi và ngược lại, chúng tôi trở nên ghiền cảm giác mảnh vỡ thủy tinh đang gặm vào da thịt.

“Ông hát hay hơn tiếng thủy tinh vỡ. Tiếng hát của cha tao là hàng triệu mảnh thủy tinh.” Tôi nói và bắt đầu nghe hai đầu gối của mình nặng dần bởi có hàng vạn mảnh nhỏ thủy tinh đang găm vào dưới chân của tôi và cả trên hai khuỷu tay của tôi nữa.

“Tiếng hát và tiếng nói của cha tao là mảnh thủy tinh. Và mẹ tao luôn hãnh diện với điều đó. Ở ngoài chợ người ta thường cúi đầu trước mẹ tao mỗi khi bà bước vào hàng thịt với sự kiêu hãnh của mình. “Ông ấy có hàng tỉ mảnh thủy tinh trong những giấc mơ.” Mẹ tao luôn nói thế với mọi người trong khi tay bà đang nắn lên từng thớ thịt tươi rói trên sàn. Còn chúng mày thì câm cái mồm đi, còn không tiếng hát của cha tao sẽ găm vào mắt chúng mày đấy. Tôi nói và lắng nghe tiếng thoi thóp thở của bóng đêm trong không gian đặc quánh. Tôi cảm giác thủy tinh đang ánh lên những tia sáng xanh lét, thứ ánh sáng đó đang quấn vào tôi, quấn vào bọn trẻ và quấn vào cả bóng đêm vô tận.

Ngoài sân, cha vẫn bước đến từng bàn, bia trong ly của cha tràn cả ra ngoài. Sau khi đi được vài vòng thì cha quyết định thay bia bằng rượu. Đó chính là bản lĩnh của cha. Cha lảo đảo bước qua từng hàng ghế một. Cha đưa chiếc đùi gà lên miệng rồi cắn phập, hai hàm răng của cha lún sâu trong chiếc đùi gà, rồi cha phun miếng thịt gà xuống đất. Trong miếng thịt gà ấy có những mảnh thủy tinh nhỏ. Cha chĩa chiếc đùi gà lên trời rồi làm những bộ điệu giống như cha đang thuyết giảng một vấn đề tầm vóc cao cả nào đấy. Cha muốn mọi người nghĩ rằng cha đang thuyết giảng. Rồi đám đông cùng làm theo cha. Họ chĩa những chiếc đùi gà vào nhau và làm những bộ điệu của một nhà hùng biện. Lúc này là 20 giờ 30 phút.

Trăng sáng lờ nhờ.

Tôi trườn đến bên cái tủ của cha và chuẩn bị lôi ngăn kéo ra. Bọn nhóc hào hứng đến nỗi mắt chúng sáng như lân tinh trong đêm tối. Mắt chúng sáng đến nỗi không cần đèn chúng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng một chiếc tủ bằng gỗ đang chắn trước mặt chúng tôi. Dưới chiếc tủ là hàng đống nhỏ mảnh thủy tinh yêu dấu của tôi, tôi thèm khát có được hết thảy mảnh vỡ thủy tinh trên trái đất này.

“Nín thở đi.” Tôi nói. Tôi nói với bọn nhóc bằng sự hãnh diện của tôi. “Đây, chúng mày xem đi.” Tôi lôi ngăn kéo ra. Bọn nhóc ré lên khi tôi lôi ra từ trong ngăn kéo những miếng da có hình khuôn mặt. Những miếng da vàng và có cả những lỗ chân lông nhỏ tí. Mắt bọn trẻ càng sáng lên. “Đây chính là những khuôn mặt của cha tao. Những khuôn mặt thật đấy. Chính hiệu đấy.”

“Bằng da người chứ?” Lũ nhóc đồng thanh hỏi trong khi chúng đưa tay sờ lên những miếng da hình mặt người còn đẫm mùi mồ hôi của chính cha tôi. Phải nói rằng mùi mồ hôi của ông rất nặng.

“Thử đi.” Tôi nói.

Khoảng ba tiếng rưỡi đồng hồ sau đó chúng tôi chơi trò trốn tìm bằng cách dán những khuôn mặt của cha tôi lên mặt tất cả chúng tôi. Chúng tôi chơi trò đuổi bắt bằng cách trườn lên hàng tỉ mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn nhà. Càng nhiều mảnh thủy tinh găm vào da thịt, chúng tôi càng lấy làm sung sướng. Và với chúng tôi, đứa nào có nhiều thủy tinh trên da thịt mình thì đứa ấy mới là người bản lĩnh. Trong khi đuổi bắt, đã có lúc tôi ôm chầm lấy chân của một thắng nhóc to con rồi khóc toáng lên để van xin vì lầm tưởng rằng cha tôi đang lùng sục chúng tôi trong đêm tối.

Giờ đây, trong đêm tối, trong những tia sáng xanh lét của thủy tinh có hàng chục khuôn mặt cha tôi. Tôi không thể biết đâu là khuôn mặt thật của ông bởi có lẽ điều đó cũng chẳng lấy gì làm quan trọng.

Trong khi đó ở ngoài sân, cha tôi và đám đông vẫn tranh nhau thuyết giảng những vấn đề hệ trọng. Cha đứng trên một chiếc bàn đầy vỏ bia và đống bát đĩa rồi nói: “Trân trọng...” Ông nói. “Trân trọng hết thảy mảnh vỡ thủy tinh trên đời...” Ông nói. Rồi lời nói của cha tôi biến thành những mảnh thủy tinh rơi xuống trên nền xi măng vương vãi thức ăn và chai lọ. Càng nhiều mảnh vỡ thủy tinh văng ra từ lời nói của mình, cha tôi lại càng hưng phấn. Ông nói với cái miệng méo xệch nhưng hết sức bài bản của ông. Rồi ông lại nói những lời có cánh, ông giẫm lên những mẫu bánh mì đẫm nước nằm vương vãi trên bàn. Mỗi khi như thế, cái vẻ chếnh choáng nhưng trịnh trọng của ông càng lộ rõ.

Rồi có một người đàn ông khác cũng đứng lên đi lại trên bàn như cha tôi. Người đàn ông ấy cũng đang chếnh choáng. Người đàn ông ấy cũng giống như cha tôi, ông ta có nhiều khuôn mặt và những lời nói của ông ta cũng biến thành những mảnh thủy tinh nhỏ. Và bây giờ thì tất cả mọi người đều đứng lên, họ hát và ngợi ca những mảnh vỡ thủy tinh, họ hát ngợi ca thủy tinh như ngợi ca hết thảy mọi điều vĩ đại trong cuộc đời này.

Sau đó tất cả bọn nhóc và tôi lẫn vào đám đông trước sân rồi cắn những chiếc đùi gà lăn lóc trên nền đất. Bọn nhóc đã biết cách thức để biến thành người khác và chúng cam đoan với tôi rằng cha mẹ chúng cũng có những cái tủ đựng những khuôn mặt bằng da như thế. Và một ngày nào đó chúng sẽ đeo những khuôn mặt của cha mẹ chúng để thực thi một vài âm mưu bí hiểm nào đó. Trông chúng vô cùng hoan hỉ.

“Làm thế quái nào mà mày có được nhiều mảnh vỡ thủy tinh như thế?” Bọn nhóc hỏi nhưng điều đó với tôi là điều bí mật. Mà bạn biết rồi đấy, mỗi khi nói ra thì mọi điều bí mật sẽ tan biến vào hư vô.

“Nhưng vấn đề là họ giấu chúng ở đâu.” Bọn nhóc băn khoăn về những khuôn mặt bằng da của bố mẹ chúng. Bọn nhóc lí nhí với nhau trong khi bố mẹ chúng đang gãi lên những khuôn mặt nhăn nhúm của mình dưới ánh trăng lờ nhờ lạnh lẽo.

Lúc ấy là vào những phút giây đầu tiên của ngày 06 tháng 09.

Trăng bắt đầu nhỏ máu vào trong những chiếc ly thủy tinh.

L.M.P  
(TCSH352&SDB29/06-2018)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NHẬT HÀKhi đoàn thương nhân chúng tôi tới văn phòng tổng công ty K. thì bên đối tác gồm chục người tai to, mặt lớn đã tề tựu trong căn phòng rộng thênh thang, cửa kính sáng choang. Họ đứng dậy niềm nở bắt tay chúng tôi và ì xèo hỏi thăm sức khỏe chúng tôi sau gần một ngày bay từ Việt sang.

  • NGUYỄN QUỐC ANHÔng nội tôi là một nhà nho. Người xưa có học thì ai cũng hiền lành, thường vui thú điền viên chăm sóc con cháu. Ông nội tôi cũng vậy.

  • PHÙNG PHƯƠNG QUÝKhi tôi nói ý định viết lại chuyện này, có ít nhất ba người bạn đã mắng: “Đồ điên! Viết lách mãi rồi bị tẩu hỏa nhập ma. Nói khoác thì cũng khoác vừa thôi cho thiên hạ tin với chứ?” Nhưng mà tôi không nói khoác. Nói cách khác là bà nội tôi không bao giờ nói khoác.

  • ĐỖ XUÂN THU      Truyện vui thành ngữ Chiều cuối năm. “Rét như cắt da cắt thịt”. Quán thịt chó bà Ba béo đông hơn mọi ngày. Bước vào quán, Chõe bò em gặp ngay một toán nhậu đã nhừa nhựa, mặt người nào người nấy “đỏ đinh căng”, ai cũng “hùng hùng hổ hổ” như muốn “ăn sống nuốt tươi” người khác.

  • HỒNG NHUMai Chi nữ cử nhân, cán bộ Phòng Nông nghiệp huyện đang theo dõi bệnh tôm sú nuôi trên cát của một doanh nghiệp tư nhân ở An Bằng thì được lệnh bằng điện thoại di động của trưởng phòng về cơ quan gấp. Cô vội vàng phóng xe máy qua cầu Trường Hà ra đường quốc lộ 1.

  • HỒNG NHUỞ vồng cau giữa của khu vườn nhà tôi cạnh gốc vả có một vũng nước nhỏ, rộng chỉ bằng cái mẹt, không biết có từ khi nào và do ai đào, gọi là cái "giếng loạn".

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNGChị Hà cùng tuổi với tôi, tuổi Thìn. Chị bảo nam Thìn nữ Tỵ nên đời chị sẽ lận đận long đong, đời tôi sẽ hanh thông.  Mới mười hai tuổi mà chị như người lớn, lúc nào cũng gọi tôi bằng cậu, cậu em.

  • Thu TrangTâm ngồi thái hành, một đống hành tây, củ to màu vỏ vàng nhạt, mà bây giờ mỗi lần trông thấy là Tâm nhăn mặt. Bản thông tin 10 giờ đang nói về kết quả của cuộc bầu cử tổng thống (1).

  • TRẦN CÔNG TẤNTôi có hai người bạn gái học cùng một trường, ngồi chung một bàn. Tôi ngồi giữa. Bên trái là Kim Mai, bên phải là Hồng Trinh. Tính nết hai cô khác nhau: Trinh luôn nói, cười. Mai thì lặng lẽ. Chỉ giống nhau ở chỗ cả hai cùng xinh đẹp và yêu mến tôi.

  • NGUYỄN AN CƯVừa mới ra giêng, bà Năm đã lăng xăng chuẩn bị đám giỗ cha chồng vào cuối tháng tư tới. 

  • NGUYỄN NHÃ TIÊNQuyên ra phố một thời gian thì về. Hằng năm cứ vào đầu tháng tám là Quyên đinh ninh phải về. Quyên bảo với bọn trẻ nhỏ trong làng: “Chị đi đám giỗ ít bữa thì về”. Lũ trẻ nhỏ trong làng thì lại bảo là: “Chị Quyên đi đám giỗ chồng chị ấy”.

  • NGUYỄN VĂN CHƯƠNGÁnh nắng ban mai chiếu vào mắt làm chú mèo con mở choàng. Nó nhìn ra sân, thấy một bầy lóc nhóc gà, vịt, ngan, cún, ỉn đang cười đùa. Mèo con nhảy phóc ra, xù lông, giương mắt, "meo" một tiếng rồi gườm gườm nhìn lũ nhóc.

  • SƠN “Em có nhớ anh không?”“Em nhớ cả ngôi nhà nữa!”“Em sẽ trở về chứ?”“Em!… em!…”“Anh sẽ chờ.”***

  • LTS: Trong năm 2009, rải đều trong các số Sông Hương đã có khá nhiều truyện ngắn đạt chất lượng như: Lấm lem thanh xuân, Đêm của bướm, Làng thời mở cửa, Ba ngày ở thị trấn Cù Cưa, Duỗi thẳng chân ở thiên đường, Hoa gạo đỏ, Một bước sau quận công, Cái chết của Rối, Bến vạc, Một lát cắt... Nếu đứng chung, những tác phẩm kể trên sẽ là một tập truyện ngắn đầy ấn tượng với nhiều phong cách truyền thống có, huyền ảo có, triết luận có... “Mở hàng” cho năm mới, xin giới thiệu tới bạn đọc truyện ngắn Tiếng vọng làng Thòi, hy vọng sẽ có thêm một năm thành công ở thể loại truyện ngắn trên Sông Hương.S.H

  • DƯƠNG DUY NGỮỞ làng chúng tôi có lệ vào ngày ông Táo chầu trời, tức hăm ba tháng chạp hàng năm, con cháu các dòng họ ở xa, ở gần nô nức về làng đi tảo mộ.

  • NGUYỄN THỊ THU HƯƠNG Tối rằm trăng sáng tịnh không một gợn mây. Hương ngọc lan dậy thơm một góc vườn. Theo chiều gió hương thơm lan tỏa khắp khoảng sân bày la liệt chậu cảnh tỉa uốn đủ hình dạng.

  • HỒNG HOANGBữa ăn sáng ở phòng chờ xuất viện đã đến hồi kết, mọi người dự cuộc vẫn lưu luyến.Trước khi vào điều trị ở bệnh viện tâm thần này họ đều là những thành viên tốt của xã hội.

  • ĐẶNG THIỀU QUANGĐó là một mùa đông khắc nghiệt nhất trong lịch sử, trong suốt nhiều năm trở về trước, cho đến tận sau này, bây giờ, khi cô đã trở thành một bà già ốm yếu, đó vẫn là một mùa đông lạnh giá nhất mà cô từng trải qua. Cô nhớ lại khi đó, nhiệt độ xuống đến không độ, máu đông lại trong huyết quản, đôi chân nặng như chì, còn những đầu ngón tay cô như thể đang bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, xuyên qua đôi găng tay len, buốt giá.

  • VŨ ĐẢMChiếc xe trâu chở cát ì ạch đi trên con đường làng, con đường bị xuống cấp nghiêm trọng nên mỗi khi mưa xuống có nhiều đoạn lầy lội đến mắt cá chân. Ngồi trên xe, anh Chấn hò hét mãi mà con trâu sứt vẫn không vượt qua được đám sình lầy.

  • HOÀNG THÁI SƠN        Đời bắt nguồn từ những hoàn cảnh không ngờ tới (LOUIS ARAGON)Từ bên này con lạch, Sung bước chậm rãi, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt ngó qua bên kia. Nhiều lúc anh bước quá chậm, hay dừng hẳn lại khiến An phải kêu lên.