Mánh bí truyền

16:01 08/04/2010
NGUYỄN HOÀNG ĐỨCA, không biết có phải cậu ta không, trông oách quá. Chợt cái thân hình mập ú xúng xính trong chiếc Veston ngoại lượn xoáy một vòng rất kiểu cách trên đôi giày bóng như quang dầu nơi khúc quặt góc hồ.

Đúng rồi! đúng cậu ta rồi, béo đến biến dạng...

- Hợi, Hợi ơi! - Tôi chạy bổ lại.

- A, Thái! - cử chỉ cậu ta uể oải, cánh tay lỏng lẻo đưa ra. Tôi bắt tay - bàn tay cậu ta nhun nhũn, chắc hẳn nó đã phù thũng quá vội vàng hàng đống lon Cô- ka, bia, và nước quả...

Cử chỉ lãnh đạm của Hợi khiến tôi mặc cảm, bởi lẽ chúng tôi khá thân nhau. Mới chỉ có hai tháng, từ khi những đoàn du lịch nước ngoài cấp tập đến công ty chúng tôi, vì không đủ hướng dẫn viên, ông giám đốc bèn móc Hợi ở phòng Hành chính ra bắt đi hướng dẫn đoàn, Hợi sợ lắm “Dạ, em không dám đâu, tiếng Anh của em còn “ củ chuối” lắm!“ cậu ta từ chối, “ Không sao” - Giám đốc bảo. Cứ làm đi rồi sẽ quen, như tớ đây này có phải học làm giám đốc đâu, thế mà làm vẫn ngon...” Thế là Hợi trở thành hướng dẫn viên, chúng tôi chẳng còn dịp gặp nhau. Thế mà giờ đây cậu ta đã nổi danh thành đạt khắp công ty, ai cũng thèm thuồng. Cơn phú quí xa hoa thần tốc mau lẹ của cậu khiến cho những trái tim bình thản nhất cũng phải nổi gai...

- Cậu... cậu làm ăn thế nào? - giọng tôi tắc nghẹn.

- Ôi dào, cứ nhìn thì biết, hỏi làm gì - cậu ta rút trong túi bao ba số ra mời tôi. Tia lửa bắn ra từ chiếc bật lửa “ bà Đầm” đã rơi mất áo tắm, những làn khói uốn éo phóng vào không khí kênh kiệu như chủ nhân sáng chế ra chúng.

- Ừ - mắt Hợi bỗng nhìn trân trối từ đầu đến chân tôi. - Câu hỏi ấy giành cho cậu thì hơn. Tại sao... tại sao cậu chẳng có gì thay đổi cả. Đã mười năm làm hướng dẫn viên rồi, cậu vẫn phơi cái thân hình còi dinh dưỡng ra, còn quần áo nữa, cậu thử nhìn xem: cậu ăn vận những thứ thổ tả thùng thình hết mấy lần “ đát” ấy mà đi với Tây à... như vậy là xúc xiểm là bôi xấu vẻ mặt của Dân tộc.

- Tớ,... tớ vẫn cố gắng dẫn các đoàn đi đến nơi... về đến chốn... - Tôi bối rối.

- Bỏ cái thói cũ rích ấy đi! - Hợi vung tay tuyên bố.

- Tớ, tớ... rất muốn học cậu!

- Cậu là bạn thân tớ mới nói. - Hợi hạ giọng thủ thỉ. Nhưng cấm được truyền bá cho thằng nào, phải giữ lấy phép bí truyền mà kiếm lấy miếng ăn. Thề không?

- Có, tớ xin thề, cậu nói đi!

Hợi ghé tai tôi nói nhỏ:

- Cậu phải biết yêu lấy quê hương, rồi tình yêu đó sẽ trả giá cho cậu!

- Tớ không hiểu? - tôi thộn cả người ra.

- Ngốc lắm! Hãy làm theo tớ! Khi đi với Tây, tớ lên giọng diễn đàn “ Nào, các ông các bà hãy xem đi: Đất nước- con người chúng tôi có đẹp không? những hàng cây mới xanh làm sao! còn những mái nhà nữa, những lớp rêu mốc meo phủ lên chúng đủ sức để nói lên thời gian đã bại trận như thế nào.” Sau đó, tớ tặng những thằng Tây ngố một lô thuốc Thăng Long, Điện Biên, Vi- na, tớ bảo: “ Hãy nếm thử đi các ông, thuốc của xứ sở chúng tôi tinh khiết lắm” thế rồi họ tặng lại tớ hàng tút 555, Đun-hin, Mo- rơ, Anh- tẹx... Cậu đừng lo, họ không bao giờ muốn ăn không đâu. - Hợi quẳng điếu thuốc đang cháy dở đi, châm điếu khác. - Cậu hãy đến các hiệu sách quốc doanh vơ tất cả các loại, nào: “ Người tốt việc tốt”, nào “ Đại phong”, “ Quyết thắng”, “ Tiến lên”... Cậu cứ tặng họ - mỗi người một chồng và đừng quên liến thoắng: “ Thưa quí vị, đây là những cuốn sách phương châm tinh hoa rất quí giá của chúng tôi, tôi xin tặng quí vị để bày tỏ thịnh tình muốn trao đổi văn hóa.”. Sau đó cậu chỉ còn chờ những cuốn sách trao đổi tặng lại, hãy đem chúng đến cửa hàng ngoại văn mà bán, một vốn bốn mươi lời! Còn Nghệ thuật cũng vậy, cậu hãy tặng họ những bức sơn mài, những bức tranh hội họa nửa mùa, rồi bảo với họ “ Đây là nghệ thuật chân chính của chúng tôi!” cậu sẽ được nhận lại có khi một bức tranh rập, một tập Play- boy, hay bất kỳ thứ lẩm cẩm nào khác... vẫn có lãi, cậu đừng lo!

Một lớp bụi cuốn tới, chiếc Mini- bus chạy đến đỗ xịch lại dưới đường.

- Khách đến rồi, tớ phải đi đây! - Hợi vội vàng bắt tay tôi. - Hãy nhớ phương châm “ Yêu quý quê hương”. Đừng tiếc lời tán tụng, cậu sẽ được đền bù. Chào!

- Chào cậu! - tôi nói với theo nhưng chẳng kịp, cơ thể của Hợi ục ịch là vậy bỗng nhanh như cắt, nó tấp đến ngay cửa chiếc xe. Cánh cửa kéo ra, Hợi đứng ngay ngưỡng cửa xe cười một “ bông” rất to:

- Good morning! Lây- đi en- đơ Gien- tờ- lờ- mân! Các vị đã kịp nhìn ngắm phong cảnh, con người của chúng tôi chưa... tuyệt đẹp đấy chứ...!

Lời của Hợi mất hút, chiếc xe lao đi. Một đám bụi cuốn trùm lên màu sữa trắng của nó.

Hà Nội ngày 31/ 8/ 1993
N.H.Đ
(136/06-00)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • DƯƠNG PHƯỚC THU
                  Truyện ngắn dự thi

    Kìa, lão đang đứng trước mắt chúng tôi đây, tay ngửa ra xin của bố thí, và đợi chờ một chút ân huệ nhỏ nhoi...


  • TRƯƠNG QUỐC TOÀN

    Lạ quá. Mùi hương thoang thoảng từ đâu theo gió đến đây. Một ngôi nhà nhỏ vách và mái đều từ lá tranh có sẵn trên núi.

  • HÀ KHÁNH LINH

    Thuở còn tiệm đế, đức Thái Tổ Cao Hoàng đế đã bôn ba tạo dựng cơ nghiệp - Vào sinh ra tử, nằm gai nếm mật nhiều phen.

  • TRƯƠNG CÔNG DŨNG

    I
    Những ngày đầu ở thôn Phước Quả tôi không "bắt rễ" vào được một gia đình nào cả. Trước khi phân công tôi về đây, Trần Quốc Nghĩa - đội trưởng đội công tác kiêm Chủ tịch Uỷ ban Quân quản xã - cho tôi biết sơ bộ tình hình của thôn.

  • NGUYÊN NGUYÊN

    Chúng tôi vẫn tiếp tục rảo bước, dọc đại lộ hoang vắng, vẻ như nàng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. Bởi trước đó nàng nói, khi nào tới gần quảng trường thì dừng lại, nhưng chúng tôi đã đi qua quảng trường cách đây năm phút rồi.

  • PHÁT DƯƠNG

    Giờ ai còn rảnh rỗi ngắm mặt trăng nữa? Người ta bị giá đồ ăn và những thứ lặt vặt bủa vây.


  • NGUYỄN TOÀN THẮNG

    Đinh Tú nhiều năm đèn sách siêng năng, nhưng không hiểu sao thi lần nào trượt lần ấy.

  • DƯƠNG GIAO LINH

    Con dâu nhanh nhảu ra đỡ chiếc làn trên tay bà:
    - Nay mẹ có mua như con bảo không ạ?

  • CÁT LÂM

    1.
    Cảm giác thức giấc phải đối mặt với lo sợ hoặc buồn phiền thật là khó chịu. Giấc mơ đêm qua không nhớ nổi mình mơ gì.

  • BẠCH LÊ QUANG

    1.
    Mấy năm về hưu, cõi người chộn rộn, xa xôi, giáo Nghĩa dặn lòng, thôi thì, thân thoái, về với chim chóc, cỏ cây. Tự tâm, ông nghĩ, có khi, muông thú, tiếng chim, hoa và lá lại có chỗ hơn người.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    Mưa quất ràn rạt trên đầu. Mưa như xói cát vào mắt cay xè. Thanh nhoài mình ra cố nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ mềm mại đang chới với đưa lên từ mặt nước. Con đò nhỏ mỏng manh chao đảo chực lật úp. Và mảng chớp lòa trước mắt kèm theo tiếng nổ khô khốc chụp xuống hất anh ngã nhào...


  • Hòa Vang - Luân Lâm - Dương Thành Vũ

  • PHẠM GIAI QUỲNH

    1.
    Đây là một nơi như thế, Viễn buông một câu không đầu không cuối khi xách hành lý của Khanh lên và dẫn cô vào trong nhà nghỉ tạm.

  • TÔN NỮ DẠ LY

    Ly cảm giác mình như bị xé toang da thịt. Bầu trời đêm như mọi khi, vẫn không vỗ về cô, nó để cô lạc lõng, cô đơn như những hạt mưa, như những cơn gió đông vẫn đang mải mê với điệu vũ của chúng ngoài kia.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Ngày cha mất, mắt mẹ buồn như cơn đông miền núi Khước. Tôi vân vê những trái sầu bám riết bên ngực, bất lực nhìn đó đeo bám suốt quãng đời từ khi mở mắt.

  • TRẦN QUỲNH NGA

    Tôi mở cửa, vứt cái ba lô to kềnh xuống sàn nhà rồi nằm vật ra giường. Tưởng sẽ ngủ được một giấc nhưng rồi không thể chợp mắt được.


  • MINH ĐỨC

    (Tặng Tác giả và dịch giả Thiền Luận)

  • HÀ KHÁNH LINH

    Giây phút của sự bí ẩn có khi lại bắt đầu bằng cả một cuộc đời được phơi bày trần trụi.

  • NGUYỄN THU PHƯƠNG  

    Vào lúc Tình sầu dứt, tiếng vỗ tay đây đó lác đác. Người đàn ông râu tua tủa ngồi ở cái bàn kê dưới gốc cây si rễ lòng thòng cách bàn chúng tôi chừng dăm mét vội vàng đứng dậy, đi nhanh tới khoảng sân nho nhỏ có mái che được quán thiết kế thành sân khấu, nghiêng người trao tặng hoa cho cô ca sĩ với vẻ trân trọng như một fans hâm mộ đích thực.