Ký ức Những con trâu nhẫn nại kéo cày trên đồng quê chênh vênh sỏi đá sớm gặm cỏ tươi, trưa ăn cỏ khô, đêm nhai rơm rạ. Ba mươi năm sống qua bao phố lạ hình ảnh bầy trâu lởn vởn đêm ngày. Trâu ơi! Trâu ơi! Trâu ơi! có phải cầm tinh mày nên tao cũng suốt đời kéo cày trả nợ. Nợ cuộc sống, nợ văn chương, nợ quê hương xứ sở dám đâu mong trả hết ở kiếp này. Những con trâu nhẫn nại kéo cày trong đời thực, trong mơ, trong ký ức... Những con trâu vẫn nhẫn nại kéo cày. Hạ - 2000. Nối Con đường nối những miền quê dòng sông chở bóng núi về đại dương. Tháng năm chảy giữa vô thường thời gian mang nặng nỗi buồn nhân gian. Lời ca nhuộm đỏ phím đàn câu thơ cứu rỗi hồn ngàn chúng sinh. Sợi tình yêu thả vô hình mong manh nối những trái tim dại khờ. Thu 1999. Con đường Vừa bơi qua dòng sông biển mênh mông trước mặt; vừa băng qua cánh rừng chân lạc vào sa mạc; vừa trèo qua mỏm đồi đỉnh núi cao chờ vượt. Dằng dặc con đường đời đích mãi còn phía trước. 9/2000 LÊ QUỐC HÁN (nguồn: TCSH số 146 - 04 - 2001) |
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...