LÊ QUANG TRƯỞNG
Nó đặt dấu chấm hết cho cuộc đời sau một phút nghĩ quẩn đầy nông nổi.
Minh họa: NHÍM
*
Sau sự ra đi đau đớn và đầy khốc liệt ấy, nó tìm thấy một thứ ánh sáng kì lạ, có lẽ nó chưa nhìn thấy bao giờ. Như là tia hy vọng duy nhất níu kéo con người ta bên bờ vực thẳm của sự chán nản, buồn bực và stress nặng, đôi mắt lờ mờ, bàn tay quờ quạng trong bóng tối theo hướng phát ra luồng ánh sáng le lói kia. Nó đi mãi, đi mãi...
Bàn tay tươm máu và đôi chân trần tím tái vì ướt lạnh, nó đã đến đích, là điểm khởi nguồn cho chút ánh sáng hi vọng mơ hồ, xa xăm kia. Lê chân theo quán tính. Bản năng. Vô định. Nó chẳng còn tin vào mắt mình nữa. Nó đang đứng trước cổng ngôi nhà mà mãi hồi lâu nó mới dám nhận là nhà mình. Tiếng kèn ò e, tiếng trống bóc bóc, nghe não nuột mà thê lương vô cùng. Mẹ nó, dì nó, cô nó, dường như cả họ hàng hai bên nội ngoại đều tề tựu trước quan tài lớn đặt ở giữa nhà, khóc lóc thống thiết lắm.
Mẹ nó là một phụ nữ trung niên, ngày xưa là một o du kích xinh xắn trong tiểu đội gồm 11 cô gái làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường ở Trường Sơn khói lửa. May mắn được sống trong thời bình, cô tiểu đội trưởng ngày xưa kết hôn với một chàng trai cùng làng rồi sống hạnh phúc cho đến khi sinh ra nó. Cái nghèo đeo đẳng buộc người đàn ông uất chí lên đường lập nghiệp. Người ta chẳng biết anh đi đâu, làm gì, mà bặt vô âm tín. Ba trong tâm tưởng nó chỉ là một chuỗi ký ức mơ hồ, rối loạn. Mười sáu năm, lớn và khát khao nhớ, nó tiếc hùi hụi những phút giây được bên ba, dù là phút giây đau đớn nhất - cảnh ông đánh mẹ nó vì sự uất hận cảnh đời tù túng, nghèo nàn và đói rách của một thằng đàn ông. Không có người ba rọi sáng dòng đời, nó thả thân mình cuốn phăng theo con nước dữ. Vùi dập. Nát tan.
![]() |
Minh họa: NHÍM |
Con trai mười sáu lần đầu điên đảo vì tình. Mẹ mua cho nó dàn vi tính trả góp, giản đơn là để con mình không thua kém và không tự ti với chúng bạn. Cũng có CPU, cũng có màn hình nhưng khổ nỗi chúng cũ quá rồi, ố vàng, to đùng và lắm lúc đình công. Mồi lần bật máy nó thích thì thích thật nhưng tiếng rè rè của quạt bám đầy bụi, mùi khét lẹt và có khói bốc lên làm nó phát hoảng. Nó theo chúng bạn tham gia mạng xã hội. Nó ngày càng trở nên thân thiết với người bạn gái cùng tuổi trên Facebook. Hợp nhau, vui vẻ, quen thân và yêu nhau tự bao giờ. Yêu điên dại và cuồng nhiệt. Nhà nghèo nhưng với bản tính ga lăng, nó chi tình phí vung tay lắm. Ăn cắp vặt có, làm thuê cũng đôi khi, nhưng không bao giờ đủ cả. Tiện liên lạc với người yêu, nó đánh liều xin mẹ tậu cái điện thoại di động đời mới, vờ như để trao đổi bài vở với bạn. Biết tỏng, mẹ nó chửi mắng thậm tệ, ầm ĩ. Mẹ bảo nó là thằng phá gia chi tử, thằng trời đánh và những từ ngữ phàm tục của một người đàn bà thôn quê chân lấm tay bùn. Bà chửi. Bà khóc. Bà lao vào công việc như một con thiêu thân gầy nhom. Là vì nó. Bồng bột và vô tâm, nó hận cuộc đời, hận “hai con ác quỷ” mà nó mang ơn sinh thành. Lầm lạc quá! Đúng lúc thoi thóp giữa dòng đời thì, tình yêu dìm nó chết hẳn. Nó nhận ra người yêu phụ bạc qua những dòng chuyện trò trên mạng xã hội của cô gái đó với một chàng trai bí ẩn khác. Nó biết mình bị cắm sừng và là tình hờ mà thôi. Tình đầu vỡ vụn như quả cầu pha lê chưa tròn hình. Lực bất tòng tâm, nó hận cái nghèo như ba nó đã từng uất chí. Cuộc sống với nó là những ngày dài “ngập tràn” tiếng chửi rủa càu nhàu và bộ mặt quạu cọ của mẹ, những giọt nước mắt ứa ra dù không muốn. Như con quỷ dữ, mắt nó thâm quầng, khô cằn như li rượu cạn, chỉ còn phảng phất mùi dĩ vãng. Tìm lối ra khỏi địa ngục trần gian đó, nó tìm đường bầu bạn với thần chết. Tinh thần hoảng loạn với dao lam sắc bén trên tay, nó khóc như chưa từng được khóc, nước mắt hùa nhau ào ra lần cuối. Giọt máu đỏ đưa nó vào màn đêm thâm u. Lịm dần, chìm dần, mất dạng.
Ngay lúc này, đứng trước ngôi nhà mình, nó lấy làm ngạc nhiên tột độ khi nhìn cảnh tượng kia. Tiến sâu vào trong sân, nó lên tiếng hỏi cậu nó, cậu nó không trả lời, lên tiếng gọi í ới mẹ nó, bà cũng chẳng thèm ngoái nhìn nó. Bất giác nó hét to, nhưng kì lạ thay dường như không ai biết đến sự hiện diện của nó, thậm chí là nghe nó hét nữa. Tiến sâu vào trước quan tài, nhìn lên bàn thờ nó mới vỡ lẽ ra khi ảnh thờ không ai khác chính là nó. Nó hoảng hốt vô cùng. Trong một giây định thần, nó hiểu rằng, phần xác thịt của nó đang thối rữa từng ngày, còn phần linh hồn đã được giải thoát, nó đã gia nhập vào cái thế giới là lúc còn sống nó gọi là “Người Âm”...
Mẹ nó kêu la thảm thiết. Khuôn mặt già nua héo hon vì cú sốc tinh thần quá lớn. Tóc mẹ nó lơ phơ từng chùm bạc trắng. Mi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Giọng mẹ khản đặc. Nó thoáng trông thấy bộ áo quần công nhân trong lớp vải áo chế mỏng tanh của mẹ. Có lẽ hôm qua khi nghe tin dữ, bà lao ngay về nhà chưa kịp thay quần áo bê bết đất.
Quay người nhìn, bất giác nó nhận ra bóng hình ai quen lắm ngoài cửa kia, chỉ len lén nhìn vào với vẻ mặt ái ngại và sầu thảm. Đó là người yêu nó. Quen nhau qua mạng xã hội chỉ được hơn hai tuần, cô bạn cùng xã đã quyết định hẹn hò với nó và chấp nhận lời yêu chỉ sau vài buổi hò hẹn như thế nữa. Hai đứa đã vạch ra kế hoạch tươi đẹp cho tương lai vậy mà giờ đây, đó chỉ còn là hồi ức trong cô gái trẻ kia.
Nhìn vẻ mặt đau đáu của mẹ mình và mối tình dang dở cùng cô người yêu, trong lòng nó dâng lên một thứ cảm xúc hỗn độn khôn tả, có buồn đau, có chán chường, có cả hối hận nữa. Nước mắt vỡ òa trên má tự khi nào. Nó ôm mặt khóc hu hu như con nít, mong tháo gỡ phần nào mớ cảm xúc tơ vò ấy. Nó nấc lên từng hồi thảm thiết. Hai hàm răng đánh vào nhau kêu lạch cạch. Nó hối hận lắm rồi. Nó sẽ không vòi tiền mẹ mua điện thoại nữa, nó sẽ không làm khổ mẹ nó nữa. Nó sẽ không bồng bột lấy dao lam cứa vào động mạch ở tay nữa. Một lần thôi đối với nó đã là quá đủ. Nó chạy thục mạng, chạy như điên về nơi khơi nguồn của tia hy vọng mờ ảo đó. Nó lao vào đó. Nó đang rơi.
Bịch..!
Nó lồm cồm bò dậy mang chăn lên giường. Trán ướt đẫm mồ hôi, trong tay nó vẫn còn con dao lam sắc bén.
Nó thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là cơn ác mộng.
*
Màu đỏ ngầu đáng sợ của máu, của thất bại, lỗi lầm và số phận. Màu trắng tinh khôi của tâm hồn, của thành công, bao dung và ý chí. Đời sẽ tươi xanh thôi!
Trại sáng tác Trẻ, Phong Điền 2012
L.Q.T
(SĐB9-12)
NGUYỄN MINH VŨKhông biết từ lúc nào, cứ đi ngang qua ngôi nhà ấy, giọng Liên lại lảnh lót vang lên. Cũng không biết tiếng “bố” xa lạ ấy trở nên quen thuộc với Liên từ khi nào. Bác có nhiều con trai - Liên không ngượng, các anh ấy đều ở xa.
NAM GIAOLạ
(CLB Văn học Thanh niên Huế)
LAM HOÀNG GIANG Khoảng rừng và ngọn gió
PHAN ANHMộng
PHÙNG TẤN ĐÔNG An cố hết sức ghìm nỗi xúc động. Chỉ còn lại một mình An trên con đường trở về xóm. Con đường mà những chiều cuối tuần thanh thản, An quen với tiếng sỏi nhộn nhạo, vang lao xao như niềm vui nho nhỏ dưới chân.
TRẦN THỊ HUYỀN TRANG(Sinh viên Đại học tổng hợp Huế)
PHAN VĂN LỢI(Tiếp theo SH số 138/8-00)Tôi thức dậy khi nghe tiếng giã gạo thậm thịch, nhìn đồng hồ thấy hơn bảy giờ. Trên nhà chỉ có một mình tôi. Cả chú bé cũng đã dậy từ lúc nào. Trong bếp lửa vẫn còn những cục than đỏ hồng phủ lớp tàn tro cháy trắng.
HỒ SỸ HẬULàng Quỳnh Đôi của tôi nghèo lắm. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao thời ấy quê mình lại nghèo đến vậy.
PHAN VĂN LỢIPhan Văn Lợi đến với văn chương bằng một truyện ngắn hơi dài. Truyện hay, hấp dẫn, câú tứ chững chạc, văn trau chuốt - điều đó hứa hẹn con đường văn chương đang mở rộng trước mắt anh. Kỳ này Sông Hương xin giới thiệu với độc giả phần I của truyện.
PHẠM THỊ THỦY Kính tặng cha của con!
Hà Lệ Thủy đến với văn chương bằng những trang kỷ niệm tuyệt đẹp và đầy nước mắt của đời sinh viên, điều đó đã tạo thành một truyện ngắn hoàn chỉnh cả về kỹ năng lẫn ý tưởng... Nhà văn Hà Khánh Linh
LÊ THỊ PHƯƠNG HIỀNTắc đường. Còi xe máy vô hiệu. Xe đạp chưa bao giờ được thể hiện ưu thế chen lấn, luồn lách như lúc này.
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀODuyên trở về ký túc xá khi trời đã quá khuya. Phòng lặng ngắt. Chỉ còn trơ lại toàn sách với vở, mọi người đã ngủ say. Mùa thi đang bắt đầu.
LÊ DUY CƯỜNGLại ở nhà tập thể! Bố thở dài: "Không biết đến khi nào mới yên". Mẹ nhìn bố cười: "Ồn ào lại ồn ào!" Bố chặc lưỡi: "Thế đấy!" Cười! Tôi buột miệng: "Nhiều chỗ chơi rồi lại nhiều chỗ chơi". "Anh chỉ được thế là nhanh". Mẹ cốc vào đầu tôi: "Tôi còn lo chuyển trường cho anh rồi... lại... chuyển... trường". Nhiều "lại thế". Tôi nhìn mẹ vẻ thú vị: "Ở cùng nhau lại ở cùng nhau". Bố cười. Mẹ và tôi cũng cười.
NGUYỄN VĂN NHÂNGã yêu Mơ từ ngày cô còn chưa biết đến chuyện yêu đương...Tình yêu có nhiều loại, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêu đam mê thể xác tầm thường, cũng không phải là tình yêu tâm linh cao xa. Mơ thuở ấy là một cô lái đò, một thân lau lách đìu hiu.
TRẦN THỊ LINH CHITôi không làm sao tìm ra được vị trí căn nhà cũ của mình hiện nằm ở khoảng nào? Hỏi thăm ai đây, khi thời gian xa cách đã trên na thế kỷ! Tôi đứng bơ vơ, lòng rượi buồn. Gió từ cánh đồng An Cựu lồng lộng giữa màu mạ xanh gợi lên một cảm giác thật dễ chịu. Tôi thử quyết bắt đầu một điểm chuẩn. Từ lũy tre cuối làng tôi đi ngược trở lại con đường vừa qua.
Trịnh Hải Yến - Dương Công Hợp
LTS: Trong cuộc đời viết văn ai cũng có trang đầu tay nhưng không phải trang viết đầu tay nào cũng thành công, tuy nhiên có trường hợp trang đầu tay đã báo hiệu nghiệp văn, đã dọn đường cho nhà văn đi suốt cuộc đời viết văn của mình. Truyện ngắn "Chuyện tâm tình" của Nguyễn Khắc Phê là một trường hợp như vậy.
LTS: Trang viết đầu tay kỳ này, Sông Hương chọn một số tác giả - tác phẩm trong bút nhóm "Dòng Xanh" thuộc Đại học sư phạm Vinh.Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.