Hoa và rượu

09:56 29/04/2010
THẠCH QUỲ1.Ở góc đường phố Lê Ngọa Triều có một quán rượu nép dưới bóng cây ngô đồng xum xuê như chiếc lọng xanh. Bên cạnh quán rượu là dãy hàng hoa. Hoa hồng, hoa cúc, hoa mi-mô-da cắm đầy trong các xô nhựa.

Ảnh: Internet

Cô Ngừ bán hoa, ông Tùng bán rượu. Ông Tùng nói với cô Ngừ:

- Lạ thật! Cô Ngừ nhoẻn cái môi son và nháy "đôi mắt chì than" ra vẻ tán đồng.

- Ừ lạ thật !

Lạ gì vậy? Cả ông Tùng và cô Ngừ đều nghiệm ra rằng cứ đúng ngày 25 tháng 9 thì họ được đón 3 người khách vừa mua rượu lại vừa mua hoa.

Người khách mặc áo vét tông, đeo cà vạt màu mận tím gọi một cút rượu, ông ta rót một chén, đăm đăm nhìn phía bên kia đường. Khoảng 15 phút, ông ta uống chén rượu, trả tiền cả cút, rồi đến chỗ cô Ngừ mua năm bông hoa hồng.

Người khách mặc chiếc áo dài màu cỏ úa mua đúng một chén rượu và một ít đậu phụng luộc. Ông ta ngồi tí tách bóc vỏ đậu rồi cho hạt vào trong một chiếc bao bóng. Cũng khoảng 15, 20 phút, ông ta trả tiền, rượu không uống, đậu phụng bỏ lại bàn. Ông này rẽ sang quán cô Ngừ mua năm bông cúc trắng.

Người khách thứ ba đi ủng, mặc quần bò. Ông này uống rượu tì tì. Thức nhắm "gì cũng được". Ông ta ngồi hàng giờ trong quán. Có điều là dù uống rượu thì mắt ông ta vẫn luôn hướng nhìn vào ngôi nhà trước mặt. Ông này cũng mua hoa. "Hoa gì cũng được". Ngôi nhà trước mặt là Trường Đại học năm tầng, sinh viên ra vào như bướm lượn.

2.
Cô Kiển là giáo viên dạy tiếng Anh trong trường đại học. Cô ở cùng đứa cháu 12 tuổi tên là Thùy trong khu tập thể nhà trường. Năm nay cô vừa đúng 50 tuổi. Nói mạn phép bạn đọc, đây là năm cuối cùng cô vừa "hết tháng". Những chuyện bông băng cổ điển hay hiện đại cô không cần nữa. Nhưng điện thoại vẫn réo luôn. Cô nằm trên đi văng đọc sách. Cô bảo cái Thùy mang ghi âm đến. Cô giảng giải:

- Nếu ai chúc mừng sinh nhật thì con bấm nút này: "Xin cảm ơn".

- Nếu ai chúc sức khỏe thì con bấm nút này: "Cám ơn, tôi vẫn khỏe".

- Nếu ai hẹn hò gặp mặt thì con bấm nút này: "Xin thông cảm, ban ngày tôi phải lên lớp, ban đêm tôi phải soạn và chấm bài. Rất trân trọng, chỉ tiếc là thì giờ eo hẹp".

- Nếu ai cứ cố tình hẹn gặp thì con bấm nút này: "Không hẹn trước được, nhưng nếu rỗi tôi sẽ ra trước cửa trường, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó".

Ấy là chuyện một năm về trước, bây giờ thì cô đã chuyển vào Đà Lạt dạy ở trường Đại học nông nghiệp. Căn phòng cũ cô để lại cho cái Thùy. Cái Thùy vẫn cứ bấm nút y xì như khi cô ở nhà.

3.
Cái Thùy ôm một bó hoa tùm lum gồm 5 hồng, 5 cúc, 5 mimôsa đi ra phía hố rác.

Cô Ngừ hét to:

- Thùy! Đem hoa đến đây cô trả tiền cho!

Cái Thùy chạy đến chỗ cô Ngừ, đuôi tóc đập nhịp vào gáy nó.

- Cô trả cho con bao nhiêu?

- Ba đồng!

- Trời! Cô bán cho người ta cả thảy là ba mươi ngàn mà cô chỉ trả cho con có ba ngàn!

- Cô không trả thì cháu cũng ném vào hố rác!

Cái Thùy năn nỉ cô năm ngàn. Ông Tùng nói:

- Ngừ! Mày trả cho nó năm ngàn !

Rồi ông gọi cái Thùy vào quán. Ông Tùng lần lượt hỏi:

- Cái ông "vét tông" là ai thế mày?

- Đó là người cô con đã từng yêu. Nhưng khi cưới, bởi lý do mẹ ông ấy không  đồng ý nên ông ấy không cưới!

Ông Tùng chửi:

- Mẹ kiếp! "Lý do" với "Lý trấu". Ông Tùng hỏi tiếp:

- Còn cái tay mặc áo dài cỏ úa?

- Ông ấy yêu cô con, yêu lắm ông ạ, năm nào ông ấy cũng đến cho con đủ thứ quần áo, giấy bút, sách vở....

- Còn cái tay mặc quần bò?

- Đó là bạn của cô con!

Cái Thùy đi rồi, ông Tùng rót rượu.

Ông Tùng gọi:

- Ngừ! Sang đây tao nói câu chuyện!

Cô Ngừ ve vẩy đi sang quán ông Tùng. Ông Tùng phán:

- Mày vào bảo cái Thùy, giữ nguyên máy điện thoại. Giữ nguyên cái ghi âm có lời cô Kiển.

Cô Ngừ ngước "đôi mắt chì than" bối rối nhìn ông Tùng. Ông Tùng hét:

- Ngu! Còn cái bóng cô Kiển, còn kẻ đến! Mày bán được hoa, tao bán được rượu! Hiểu không?

Huế 5/2000
(Trại sáng tác tạp chí Sông Hương)
T.Q
(137-07-00)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ĐỨC BAN

    1.
    Năm ấy ông Giám đốc Sở quyết định cử tôi lên rừng Vụ Quang tìm kiếm di vật liên quan đến bản chiếu Cần Vương của vua Hàm Nghi.

  • NGUYỄN LỘC THÁI HÒA

    Người thợ sửa xe đạp chậm rãi để tờ báo đang đọc qua một bên, ngước nhìn khi tôi dừng xe bước xuống.

  • HỒ ĐĂNG THANH NGỌC

    Hôm ấy là một hôm trời đặc biệt mù sương, khói sương như những tảng bông tan loãng và ẩm ướt, rây rây bụi trong không gian.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH  

    Trời vừa nhập nhoạng tối thì nhiều dãy bóng đèn phía ruộng cúc đã đồng loạt sáng bừng lên. Trông chúng tươi vui như những đốm pháo hoa bung nở trăm ngàn tia lửa màu rực rỡ trong sương chiều.

  • MẪU ĐƠN   

    1.
    Điệp vàng kìa anh. Tôi đã nói điều này mỗi khi đi qua con đường ấy. Đó là điệp sao. Tôi cứ tưởng chỉ với mùa hè thôi.

  • ĐỖ TIẾN THỤY    

    Nàng là Y Than, mang cái đẹp ban sơ của bông hoa hoang dại. Bông hoa ấy đến hồi hé cánh tỏa hương thì bướm rừng dập dìu vây bủa.

  • NGUYỄN LUÂN    

    Trời mưa như thác đổ, từng dòng nước đỏ ngầu tràn từ trên vàn núi dội ào ào xuống đường lớn. Thén xắn quần lên quá gối, cứ nhằm lối cũ trong trí nhớ mà sục chân bước đi.

  • NHỤY NGUYÊN       

    Giá anh bay qua được bên đó…”. Miên đọc dòng tin của anh rồi tắt máy. Miên cứ ngồi như vậy nhìn mặt trời xuống dần và quầng mây rực lên ở nóc ngôi chùa.

  • CÁT LÂM      

    Tôi mười ba năm 196X. Tôi sinh ra đã không gần thành phố rất may có chuyến tàu muộn vắt ngang. Chuyến tàu muộn không bao giờ đỗ lại. Xe máy về làng phải vượt dốc khó khăn. 

  • TRƯƠNG QUỐC TOÀN  

    Nhiều khi Hoàng Trang ghét giọng hát của chính mình. Không phải vì quá tệ, giọng ca trong trẻo của cô cất lên luôn chạm vào trái tim khán giả, chuẩn xác nhịp phách.

  • TRẦN QUANG KHANH  

    Bóng núi đổ dài xuống bãi cát cũng là lúc mấy ngư phủ trong làng chài kéo nhau ra thuyền, chuẩn bị cho cuộc hành trình của một đêm sâu mưu sinh trên biển. Bóng nắng hẫng dần lên các chỏm cao của ghềnh đá. Hắn uể oải bước ra sát mép sóng, tìm sự khuây khỏa với đám bụi nước, dư phần của những con sóng vồ vập vỗ vào ghềnh.

  • BẢO THƯƠNG

    Mày ra giữ cho bố một đầu. Lão Thất đang cúi xuống ghìm sợi dây thừng qua gạc xe, ngó lên bảo Kiền. Kiền vùng vằng ậm ờ rồi cũng đứng dậy.

  • VŨ THANH LỊCH    

    Trời nhá nhem, cô Trinh ngồi nhập tịnh, thấy ngực nhói như gai châm, ngoái nhìn qua khe cửa, nhận ra chị Cần.

  • HOÀNG THÁI SƠN

    Một buổi trưa hè oi ả, tôi đi đến đầu làng Cao Bình, nhác thấy bóng một cây đa tán lá sum suê, mát rượi, bèn chạy quàng vào để tránh nắng.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH   

    1.
    Khu vườn rộng bốn mùa rợp bóng lá khiến ngôi nhà cổ như lọt thỏm sâu hơn vào giữa. Những ngày mưa càng âm u và buồn bã hơn.

  • PHẠM GIAI QUỲNH  

    Nhân viên soát vé mời mi lên tàu với nụ cười đông cứng, một nụ cười được lập trình qua công việc lặp đi lặp lại hàng ngày, tuồng như bất động và đanh rắn.

  • NGÔ ĐÌNH HẢI   

    Hắn làm bảo vệ đêm. Sáu giờ chiều tới bệnh viện nhận ca trực. Bệnh viện thuộc hạng sang nhất thành phố. Bệnh nhân ở đây toàn là những kẻ có tiền.

  • PHẠM THỊ ANH NGA  

    Sao em vẫn chưa tin là chúng mình đã thực sự yêu nhau?

  • ĐÀO QUỐC MINH    

    Gốc mai trắng đã hơn trăm tuổi. Đó là nhất chi mai, còn gọi bạch mai, hàn mai, nhị độ mai.

  • NGUYỄN ĐẠI DUẪN   

    Đã cuối tháng Chạp mà nắng còn như đổ lửa. Nắng mùa khô ở Lào thật khó chịu, lúc thì nóng nực, lúc thì lất phất mấy ngọn gió khô khốc.