Giáo sư hy vọng độc giả cũng cảm thấy như mình khi đọc "Lòng người mênh mang" bởi các trang viết chứa đựng những sự thật không thể chối cãi.
Từ trái qua: Nhà báo Văn Thành, tác giả Hoàng Hồng Minh và Giáo sư Ngô Bảo Châu trong buổi ra mắt sách.
Sách Lòng người mênh mang của tác giả Hoàng Hồng Minh vừa phát hành quyển thứ nhất. Buổi ra mắt sách diễn ra tối 6/8 tại Hà Nội với sự tham gia của hai diễn giả là Giáo sư Ngô Bảo Châu và nhà báo Văn Thành.
Cuốn sách chia làm 13 phần nhỏ, mỗi phần là một chủ đề riêng như: Vũ trụ trong ta, Sống chết lẽ thường, Trà chuyện, Phiên chợ văn hóa... Các bài viết giống như một lời chia sẻ của tác giả với bạn bè về những gì anh thấy, anh nghĩ. Thông qua những sự việc nhỏ, như việc anh đi mua một chai nước mắm, hay việc tham gia giao thông... Hoàng Hồng Minh đã đặt ra những vấn đề lớn, như lối sống, mô thức sinh hoạt, đối nhân xử thế, văn hóa Đông - Tây...
Tác giả Hoàng Hồng Minh và Giáo sư Ngô Bảo Châu là hai người bạn, chơi cùng nhau đã hơn 20 năm. Giáo sư gọi bạn là "Cụ Hinh", còn tác giả Hoàng Hồng Minh gọi Giáo sư là "Hòa thượng Thích Học Toán". Ở Pháp Giáo sư thường qua nhà Hoàng Hồng Minh chơi cả ngày mỗi khi rảnh rỗi. Ông kể về việc "đưa ngòi bút Hoàng Hồng Minh ra ánh sáng": "Cách đây gần 5 năm, tôi có viết blog. Nhưng blog đó chỉ nói về Toán khô khan, nên tôi muốn trang viết có thêm nhiều chủ đề cho sinh động, hấp dẫn. Để 'câu views', tôi rủ anh Minh viết blog, và từ đó chúng tôi có thêm nhiều đề tài phong phú". Cuốn Lòng người mênh mang tập hợp những bài viết hay của Hoàng Hồng Minh đăng trên blog, các báo, tạp chí trong nước.
Là người hiểu rõ và có nhiều cuộc trao đổi với Hoàng Hồng Minh nên Giáo sư Ngô Bảo Châu có bài viết "Gõ cửa nhà Cụ Hinh" như lời mở đầu cho cuốn Lòng người mênh mang. Trong bài, ông viết: "Hy vọng rằng bạn đọc cũng sẽ có cảm giác vừa buồn cười, vừa tức khi đọc những trang sách này". Giải thích cho cảm nhận của mình, Giáo sư Ngô Bảo Châu nói: "Buồn cười bởi vì Cụ Hinh chỉ ra khuyết điểm của mình trúng quá. Tức bởi vì đó là những khuyết điểm mà mình không muốn công nhận, nhưng bắt buộc phải nhận".
Để minh chứng cho cái sự "vừa tức, vừa buồn cười", Giáo sư Ngô Bảo Châu nhắc tới bài viết Gửi cho cháu lọ Shampoing trong sách. Bài viết liên quan tới một việc có thật xảy ra trong gia đình Giáo sư. Hoàng Hồng Minh kể câu chuyện bé Uyên - con của Giáo sư Ngô Bảo Châu - không thấy chiếc áo của mình sau chuyến đi chơi. Trong khi bố mẹ Uyên mới là người để quên áo, thì họ lại mắng cô bé "lơ mơ không biết giữ đồ". Mượn câu chuyện nhỏ, Hoàng Hồng Minh gợi nhắc tới thói quen của người lớn thường vội vàng đổ lỗi cho con trẻ khi chưa suy xét rõ nguyên nhân sự việc.
Bên cạnh đó, cuốn sách Lòng người mênh mang còn kể những câu chuyện về nhiều người bạn khác của tác giả hay chính bản thân anh. "Các câu chuyện chỉ rất nhỏ, nhưng đều chạm đến những vấn đề lớn", như nhận xét của họa sĩ Lê Thiết Cương - người vẽ bìa, minh họa cho cuốn sách.
Đọc các bài viết trong Lòng người mênh mang, Giáo sư Ngô Bảo Châu còn luôn tự nhận mình là Pinochio, còn Hoàng Hồng Minh là Dế mèn (hai nhân vật trong truyện Những cuộc phiêu lưu của Pinochio). Dế Cụ (tức Cụ Hinh) luôn nhắc nhở, nói đúng những khuyết điểm của người gỗ Thích Học Toán (tức Ngô Bảo Châu), cũng như điều hay, điểm xấu của nhiều người Việt.
![]() |
Sách "Lòng người mênh mang". |
Nhà báo Văn Thành là người thường chọn đăng các bài của Hoàng Hồng Minh lên tạp chí Tia Sáng. Ông cho biết mỗi lần đăng, bài của Hoàng Hồng Minh thường bị cắt gọt vài chỗ, những đoạn cắt thường là đoạn hay nhất của bài viết, tuy nhiên chúng được giữ nguyên bản khi đưa vào cuốn sách Lòng người mênh mang. "Mỗi lần đăng bài của Hoàng Hồng Minh là một lần thử thách sự dũng cảm của tôi" - nhà báo Văn Thành chia sẻ.
Tác giả Hoàng Hồng Minh là một người Việt sống tại Pháp. Anh không muốn tiết lộ nhiều về bản thân. Những dòng giới thiệu về tác giả của sách tiết lộ anh hoạt động trong lĩnh vực công nghệ thông tin: "Bị hong khô trong logic học, bị bỏ lò tiếp nối trong công nghệ thông tin, tác giả tin rằng mình đã thành ra một chú cá khô đồ nhắm của thời gian đời người. Nhưng khi bị rơi tõm vào dòng chảy xiết đa văn hóa, chú cá khô bỏ lò lúc này bỗng quẫy mình vui sướng nhận ra muôn màu óng ánh ẩn mình trong những dòng chảy".
Nguồn: Lam Thu - Vnexpress
BÙI NGUYÊN
Ngửa (Nxb. Hội Nhà văn, 2017) không đơn thuần chỉ là tập truyện ngắn với nhiều hoàn cảnh thân phận và sự trầm tư riêng biệt của cư dân Sài Gòn đã cùng tác giả đồng hành qua hơn nửa thế kỷ sinh cư trên cái thành phố vốn dĩ là trung tâm sinh hoạt sôi động năng nổ với đầy đủ hương vị sống. Đó là cảm nhận đầu tiên của tôi khi lần lượt mở từng trang của tập truyện ngắn ngồn ngộn hoài niệm của nhà văn Ngô Đình Hải.
NGUYỄN TRỌNG TẠO
1.
Trước khi có Hàn Mặc Tử, người ta chỉ biết có hai loài đáng trọng vọng là “Thiên thần” và “loài Người”. Nhưng từ khi có Hàn Mặc Tử, người ta mới biết còn có thêm một loài nữa, đó là “loài thi sĩ”.
NGUYỄN THỊ TỊNH THY
Bông hồng cho Mẹ của bác sĩ - thi sĩ Đỗ Hồng Ngọc là một bài thơ hay về mẹ. Hay đến mức nào? Hay đến mức lặng người, lạnh người. Hay đến mức phải gọi đó là tuyệt tác.
LÊ MINH PHONG
(Nhân đọc Chậm hơn sự dừng lại của Trần Tuấn, Nxb. Hội Nhà văn, 2017)
TRẦN NGỌC HỒ TRƯỜNG
Tư tưởng văn học của Tản Đà (1889 - 1939) không thuần nhất mà là sự hỗn dung của “tư tưởng Nho gia, tư tưởng Lão Trang và tư tưởng tư sản”1.
MỘC MIÊN (*)
Là một trong những cây bút trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước, Phan Thị Thanh Nhàn không chỉ là người có duyên thầm trong thơ mà còn có duyên kể chuyện đặc biệt là những câu chuyện dành cho lứa tuổi thiếu nhi.
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Trong thơ trữ tình, lịch sử không tồn tại. Trường ca làm chúng tồn tại.
(Ý kiến của Nguyễn Văn Bổng, Xuân Cang, Nguyễn Kiên, Hà Minh Đức, Hoàng Ngọc Hiến)
Sách chuyên khảo “Sự ra đời của đế chế Nguyễn” của A.Riabinin tiến sĩ sử học Xô Viết nghiên cứu lịch sử xã hội - chính trị của Việt Nam vào đầu thế kỷ XIX.
LÊ MINH PHONG
(Nhân đọc: Rừng khô, suối cạn, biển độc… và văn chương của Nguyễn Thị Tịnh Thy, Nxb. Khoa học xã hội, 2017).
TRẦN VIẾT ĐIỀN
Trong sách “Nhìn lại lịch sử”, Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin, Hà Nội, 2003, tác giả Phan Duy Kha viết bài “Một bài thơ liên quan đến lăng mộ vua Quang Trung”.
BÙI KIM CHI
“Tháng Tám năm Ất Dậu (1945)… Là công dân Việt Nam nên tôi đã tham gia phong trào chống xâm lăng…”. (Truyện ngắn Mũi Tổ).
TRƯƠNG THỊ TƯỜNG THI
Thuật ngữ triết luận gắn với tính trí tuệ hay tính triết lý trong văn học nói chung và trong thơ ca nói riêng xuất hiện từ rất sớm.
NGUYỄN THẾ QUANG
Nói đến nhà văn Nguyễn Khắc Phê thì không gì bằng đọc cuốn tự tuyện của anh. Số phận không định trước(*) đưa ta đi suốt cuộc hành trình sáng tạo nghệ thuật bền bỉ quyết liệt suốt năm chục năm qua của anh.
NGUYỄN HỮU SƠN
Thiền sư Vạn Hạnh (?-1018) gốc họ Nguyễn, người hương Cổ Pháp (nay thuộc phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh), thuộc thế hệ thứ mười hai dòng Thiền Nam phương Tì Ni Đa Lưu Chi.
NGUYÊN QUÂN
Một cảm nhận thật mơ hồ khi cầm trên tay tập sách, vừa tản văn vừa tiểu luận của nhà văn Triệu Từ Truyền gởi tặng. Sự mơ hồ từ một cái tựa rất mơ hồ bởi lẽ chữ là một thực thể hữu hiện và chiếc cầu tâm linh chính lại là một ảo ảnh rất dị biệt với thực thể hữu hạn của những con chữ.
TUỆ AN
Đọc “Ảo giác mù”, tập truyện ngắn của Tru Sa (Nxb. Hội Nhà văn, 2016)
TRẦN VIẾT ĐIỀN
Ngô Thì Nhậm viết bài thơ Cảm hoài cách đây 223 năm, nhân đi sứ báo tang Tiên hoàng Quang Trung băng hà và cầu phong An Nam quốc vương cho vua Cảnh Thịnh.
NGUYỄN THỊ THANH LƯU
Đã từ rất lâu rồi, tôi hài lòng với việc đọc thơ trong màu xám của một nỗi tuyệt vọng - nỗi tuyệt vọng không bao giờ phân tách nổi trắng đen giữa đám sương mù xám đặc dường như chỉ có dấu hiệu đậm dần lên trong những lớp lang chữ nghĩa, trong cách ngắt nhịp, buông vần.