Minh họa: Đặng Mậu Tựu
Buồn ở đâu nỡ vô tình lọt xuống hai hàng mi. Mấp máy, mấp máy buồn vẫn cứ đọng lại. Ồ phải rồi vì trưa nay tôi vừa hái phải trái ưu phiền. Trái này mọng nước, tôi sơ ý để trẩy lớp da mỏng bên ngoài thế là nước trong trái ấy phun ra vương vào mắt. Tôi hớt hải tìm kiếm miếng da bị tróc ấy hòng vá vào chỗ bị thủng nhưng vô ích, tôi tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy đâu nữa cả. Nó đã bị hơi cay và sức nóng của cuộc sống này làm băng hoại mất rồi. Tôi lo lắng cuống quýt tìm đủ mọi cách để giọt nước trên mi mắt ấy khô đi. Tôi xồng xộc chạy vào phòng tắm. Một khuôn mặt long lanh đang đối diện với tôi. Tôi vốc nước hối hả hắt vào mặt. Ồ may quá giọt nước ấy đã biến mất, tan loãng vào những giọt nước màu trắng khác. Nó cùng với những giọt nước ấy chảy từ từ xuống cái máng rửa tay được tráng men bóng loáng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã xua đuổi được giọt nước buồn bã ấy đi. Gương mặt tôi dường như sáng hơn, hai gò má căng lên rạng rỡ nhưng còn đôi mắt, đôi mắt đã không còn là nó nữa. Nó không phải là đôi mắt thân thuộc hàng ngày mà mọi người nhìn và bảo đó là cánh cửa của một tâm hồn đa sầu đa cảm. Tôi cố nhướn đôi lông mày lên cao hơn một tí, đôi hàng mi cũng cứ thế mà cử động theo. Nhưng thật vô ích, tôi chẳng thể nào tìm thấy cái nét hồn nhiên ngày xưa của đôi mắt mình nữa. Nó bây giờ trống không, vô hồn. Nó nhìn nhưng là cái nhìn há hốc, cái há hốc thể hiện tham muốn nuốt trọn hết những ưu tư và hạnh phúc trên thế gian này. Nó sẽ đẩy tất cả những thứ đó xuống cái dạ dày ngoằn ngoèo và có thể bị đâm thủng bất cứ lúc nào. Ồ ích kỉ quá thế thì còn ra trò trống gì nữa, nhân loại sẽ bị chi phối và bị cưỡng ép phải mang trên mình tấm áo choàng cồng kềnh nhưng nhẹ tênh và vô giá trị. Khi đó những cái hình nhân hai tay hai chân ấy chỉ còn biết di chuyển một cách lệch lạc và nặng nề trên con đường mà vốn dĩ không phải dành riêng cho nó. Nó cứ thế mà nối tay dắt nhau đi, đi và đi mãi. Cứ mỗi lần có thêm một bạn đường mới nó đều hỏi nhau í ới về cái đích mà nó sẽ đến. Nhưng vô ích bởi câu trả lời mà chúng nhận được bao giờ cũng chỉ là những cái nhìn quanh ngơ ngác được phát ra từ những ánh mắt vô thần, vô ngã. |
Phương Xích Lô - Lê Đình Ty
Mùi Tịnh Tâm - Nguyễn Hữu Trường
LÊ QUANG TRƯỞNG
Nó đặt dấu chấm hết cho cuộc đời sau một phút nghĩ quẩn đầy nông nổi.
THỦY TIÊN
Tôi tìm về một góc Thanh Tân yên bình và hoang sơ như chính những gì mà nụ thiên nhiên đã ưu đãi dành tặng cho nó - Thanh Tân miền mơ tưởng. Một vùng sơn thủy hữu tình với cảnh núi non trùng điệp xen lẫn những lèn đá róc rách tiếng suối chảy.
LGT: Lần đầu tiên vào cuối tháng 7/2012, Liên hiệp các Hội VHNT Thừa Thiên Huế tổ chức riêng Trại sáng tác Trẻ thuộc hai chuyên ngành Văn học và Âm nhạc.
Nguyễn Thiên Sơn - Trần Hữu Phiện
VŨ HẢI
Tặng Huế thân yêu,
10 Lê Huân và những năm tháng
LƯƠNG DUY CƯỜNG
Nhà chú ở tận rìa làng. Ở quê tôi, trước khi thông với cánh đồng, làng được rào quanh bằng một vòng tre đủ loại cao lớn, nhỏ to, xương xóc khác nhau. Những nhà đi rìa làng coi như chia nhau giữ phần rào đó cho làng.
Trần Hữu Dũng - Th. Hiền
PHẠM THỊ BÍCH THỦY Lần ấy, tôi có dịp về quê Huy, vừa công tác, vừa nhân tiện ghé thăm Lý - vợ Huy, bạn chí thiết của tôi ngày còn ở trường đại học.
LÊ QUANG VINH Những người nông dân vùng này thường gọi ông già ấy là lão Khứ. Đó là một ông già trạc khoảng sáu mươi, thân hình cao lớn và tầm thước. Cái cằm vuông và to của lão được trời ban cho bộ râu rễ tre ngắn, cứng và tuy hơi thô vẫn làm lão già bệ vệ hơn các lão làng khác.
PHẠM THỦY Định mệnh
DƯƠNG THÀNH VŨ Mùa hè năm nay mưa nhiều. Những trận mưa sung mãn rơi xuống đồng ruộng sau vụ gặt tháng ba. Ở thành phố, mưa đến với con người nhiều cung bậc, lắm nỗi lòng. Với gã bán sách ở vỉa hè này, mưa ban tặng cho hắn những ngày ế ẩm.
NGUYỄN NHƯ7h. Only Love Coffee. Đường Yersin. Anh không mấy khó khăn để tìm được cái quán này. Con đường Yersin không dài, anh để ý cả con đường chỉ có một quán cà phê duy nhất nên anh dễ nhận ra.
DƯƠNG PHƯỚC THUMười năm xa cách, nay gặp lại nhau mừng hết chỗ nói! Hòa - anh bạn tôi cứ nằng nặc mời về chơi nhà anh. Thôi thì cũng liều mình chậm phép một ngày ghé lại chỗ anh.
LÊ CÔNG DOANHCái hành lang rộng và dài hun hút khe khẽ vang nhịp chân đều đặn của cô gái. Chung quanh thì yên lặng. Đã qua nửa giờ mà cánh cửa có ô kính lờ mờ ánh điện vẫn chưa mở ra.
Trần Bá Đại Dương - Phạm Đương
CHÂU TOÀN HIỀN(Sinh viên Đại học y khoa Huế)
ĐẶNG MẠNH PHỔTôi ngập ngừng đưa tay trên những phím đàn, cố tìm những giai điệu… nhưng những nét nhạc mà tôi muốn nắm bắt cứ như trượt khỏi tầm với… Bất giác tôi thở dài, bỏ dở một giai điệu đứng dậy.
Ba bài thơ được giải trong cuộc thi văn thơ của Trường Đại học Sư phạm Huế