Dòng sông Thanh Thuỷ

16:29 08/04/2009
DƯƠNG THÀNH VŨBuổi sớm maiSông thức dậyMột mìnhTrôi mải miết    (René Char)

Cứ mỗi lần cúi xuống soi bóng mình trên dòng sông quê nhà, ông lại thấy khuôn mặt trẻ thơ. Và, nghe nói Nàng mang tên một dòng sông; cái dòng sông của thời ước mơ lãng mạn và đẹp nhất đời người. Trong ông cũng có một dòng sông riên...g của mình. Ai lớn lên mà chẳng mang vào đời một dòng sông quê nhà, khúc sông tuổi thơ. Nếu có thêm một dòng sông nữa trong lòng thì ra răng hè?

Ông đã từng viết “Sóng xô bờ từ thiên thu thì phải/nhịp vỗ xanh cho mắt ai xanh/Ta, chàng trai đã già từ lâu lắm/lâu lắm rồi quên mất lối tình nhân/Em hãy cứ xanh, trời thương mến...” Thế nhưng đêm nay, một đêm vô định dẫn dắt bước chân ông lạc vào “lối tình nhân”. Trong không gian lan toả ánh đèn màu sáng nhẹ, tiếng hát liêu trai của Thái Thanh vây bủa. Và, trước mặt là dòng sông đứng lặng yên. Bên này là phố bên kia là phường, nơi trước kia được gọi là thôn Vỹ Dạ - Dòng sông là một chi lưu của sông Hương: sông Như Ý. Hình như có tiếng sóng vỗ nhẹ vào đêm.

Con người vẫn thường đặt cho những gì gần gũi thân yêu những cái tên mình thương mến, cái tên những ước vọng không thành, những hoài niệm lộng lẫy... Ông sẽ đặt cho đêm nay tên gì? Cái dòng sông bất ngờ hiện ra trong đêm nay là sông gì?

Người bạn đi cùng Nàng muốn giới thiệu đôi chút về Nàng nhưng ông ngăn lại. Không nên tìm hiểu cội nguồn một giấc mơ. Hơn thế, cái đời thực rất có thể làm tan vỡ cõi chiêm bao đẹp. Hãy để những gì trần tục phiền trược ở phía bên ngoài chiêm mộng, cho dù rồi ta cũng phải quay về với chốn đời thường. Ông thả trí tưởng của mình tìm kiếm thử con sông mang tên Nàng đang chảy về đâu. Ai đã nghĩ ra cái tên tuyệt vời như Vân Dương, Vĩ Dạ, An Cựu, Phước Tích, Tiên Nộn... để đặt cho làng?

Nàng nhìn ông bằng đôi mắt tinh nghịch, như muốn nói với ông rằng, ông chỉ là kẻ ngoại đạo trong Ngôi Đền Tình Ái, là lữ khách lạc loài trong Khu Vườn Tình Nhân. Nàng đã đúng.

- Ông không yêu ai thật sao?
- Vâng, từ rất lâu lắm rồi!
- Vậy ông yêu cái gì?
- Tôi yêu khát vọng vươn tới cái đẹp trong mỗi con người.
- Và ông tin văn chương và âm nhạc sẽ đánh thức được khát vọng ấy?
- Vâng, tôi luôn cảm thấy nỗi buồn, ước mơ lẫn cuộc sống của mình quá đổi nhỏ nhoi vô nghĩa khi nghe âm nhạc của các bậc thiên tài như Bét-tô-ven, Mô-da, Sô-panh... Tôi cũng đã rưng rưng nước mắt khi nghe nhạc sĩ Trần Tiến vừa đàn vừa hát: “Trời mưa quá em ơi, lời ca ướt mất rồi còn đâu... Trời mưa quá em ơi, mà sao em vẫn chờ vẫn đợi...”. Bài hát “Mặt trời bé con” của anh ấy.

- Ông theo chủ nghĩa khổ hạnh sao?
- Tôi không theo chủ nghĩa nào hết. Tôi chỉ chọn cho tôi một cách sống là, cố tránh xa những thứ có thể làm hư hỏng nhân phẩm của mình, cố tự bảo vệ bản thân để mai kia có dịp soi bóng xuống dòng sông quê nhà không cảm thấy xấu hổ. Cuộc đời con người quí giá và ngắn ngủi lắm, tôi dành nhiều thời gian để học làm người một cách thường xuyên là do vậy.

- Ông không tin sẽ có một người nào đó mang đến cho ông tình yêu cùng với sự giải cứu thơ mộng sao?
- Tôi không biết. Tôi vẫn yêu những giấc mơ, như đêm nay chẳng hạn.

Nàng còn quá trẻ quá đẹp, nên ông không thể nói với Nàng rằng: khi sự chiếm hữu xuất hiện, chính xác hơn là, khi lòng ham muốn chiếm hữu xuất hiện thì tình yêu sẽ ra đi.

Trong lúc ông ngồi trước bàn phím đánh chữ ghi lại câu chuyện này thì ông nhận được thiệp hồng báo hỷ của nàng. Ông cảm thấy một niềm hạnh phúc dâng lên xâm chiếm hồn phách mình. Ông ngồi lặng yên thật lâu để tận hưởng niềm hạnh phúc đã lãng quên từ lâu lắm. Vậy là giấc mơ sẽ không tan vỡ. Vậy là từ nay dòng sông Nàng sẽ ở mãi trong trái tim ông, cái dòng sông mà giờ đây ông đã biết tên vì được ghi bằng nét chữ bay bướm trên tấm thiệp hồng: dòng sông Thanh Thuỷ.

Vỹ Dạ tháng 12/2004

D.T.V
(199/09-05)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • TRẦN TRUNG CHÍNH

    Tại sao tôi lại không thể tự do làm việc theo ý mình, phiền đến ai đâu, có thể ích lợi là đằng khác!

  • PHẠM NGỌC TÚY

    1.
    Không biết từ lúc nào chị mất đi khuôn mặt thật của chính mình. Nó chỉ còn là chiếc bóng.

  • ĐỖ QUANG VINH

    Tôi đang ở trên một con thuyền nhỏ giữa đại dương với một cột buồm duy nhất. Cánh buồm rũ xuống một cách thảm hại vì không bắt được một cơn gió nào.

  • Lưu Hồng Cúc sinh năm 1955 tại Sài Gòn - Tham gia phong trào SVHS năm 1970. Học Trường kịch nghệ Sài Gòn năm 1971. Vào bưng và ra học tiếp Trường NTSK Hà Nội năm 1974. Đã công tác tại Báo Phụ nữ Thành phố HCM.

  • TẠ DUY ANH

    Một hôm viên chánh án của tòa án nọ nhận được lá đơn kiện kỳ lạ chưa từng có. Để độc giả đỡ sốt ruột, người kể xin miễn miêu tả nét mặt viên chánh án khi đọc xong đơn.

  • VŨ THANH LỊCH

    Tin thông báo, chuyến bay vê- nờ-hai-năm-tám của hãng hàng không... dự kiến khởi hành vào mười sáu giờ ba mươi phút sẽ khởi hành vào mười tám giờ năm lăm phút do thay đổi kế hoạch bay...”.

  • NGUYỆT CHU

    Chị gục xuống bên cạnh bàn tay nhỏ xíu của đứa con gái bé bỏng. Những ngón tay mảnh mai dường như vẫn đang run lên trong những cơn đau vô hình.

  • HOÀNG THỦY XUÂN

    Đó là một mảnh giấy nhỏ ông nhặt được. Một mảnh giấy cỡ bằng một bàn tay nhỏ, một mảnh giấy trắng nhưng đã bị nước mưa và bụi bẩn biến thành màu vàng nhạt. Một mảnh giấy chỉ bằng một bàn tay nhỏ và hoàn toàn trống trơn, không có bất cứ một chữ viết hay một hình vẽ nào trên đó.

  • NGUYÊN QUÂN  

    Quán cà phê nằm bạ dưới gầm cầu, một con đường nhỏ hẹp chạy ngang qua quán.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1. Nàng quyết định không rời khỏi căn phòng hẹp của mình. Nàng chán cái cảm giác phải kéo tấm rèm mỗi ngày cạnh cửa sổ đầu giường, lúc mười hai giờ, khi nàng tỉnh giấc.

  • TRU SA

    Tặng Người Ăn Gió

    Sự ngon giấc, nguy hại hơn trái nổ trong túi ngực. Náu mình vào giấc ngủ, con người mất cảnh giác và đoạn tuyệt với mọi cảnh quan ngoài thế giới.

  • PHẠM THANH HÀ

    Mùa hè ập đến đột ngột và tỏ ra khắc nghiệt ngay từ những ngày đầu tiên. Mặt đường nhựa như bị đun cho đến nóng chảy dưới chân, nóng đến nỗi sự xuất hiện của những nụ hoa loa kèn trắng xanh và e ấp cũng chẳng đem lại được một ấn tượng gì đáng kể.

  • LÊ THỊ HOÀI NAM

       Tưởng nhớ Phan Quang Định

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH     
           
        (Tặng mùa Vu Lan hiếu hạnh)

  • TRẦN BẢO ĐỊNH   

    1.
    - Đại vương! Muốn làm chuyện lớn phải biết bỏ qua chuyện nhỏ!
    Giáo Phép dùng cách dạy học trò, cố thuyết phục đại vương làm theo ý tưởng của mình.

  • HOÀNG TỐ MAI

    "Ta muốn nhìn bông hoa đen nở nụ, trên cánh mỏng là đường diềm trắng gấp khúc uốn lượn, giá mà ta được nhìn thấy".

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

    1.
    Dòng sông đó đã chết. Trơ đáy. Những cọng cỏ đôi bên bờ sông bây giờ cũng chát khét như mùi đất. Sự sống ở đó mơ hồ như chưa thể từng có một mầm sống nơi này.

  • ĐỨC BAN

    Từ thành phố N. lên xứ Kẻ Xá đâu đấy, người ta bảo, có thể đi đường bộ bằng ô tô, hoặc đáp thuyền gắn máy ngược sông Duềnh. Võ My chọn đi đường sông.

  • LÊ THỊ KIM SƠN

    Đừng có cười nữa, đừng có cười nữa mà. - Lời nói nửa như van nài, nửa như ra lệnh của Thy làm cho cơn cười ngặt nghẽo của Kha trở nên im bặt.

  • NGUYỄN VĂN UÔNG

    Không biết cái tục thờ ngài đội Cóc ở làng ấy xuất phát từ bao giờ. Có người bảo là chỉ mới hơn trăm năm trở lại đây, khi làng thỉnh tôn tượng tự nhiên của ngài vào an vị trang nghiêm trong gian đầu tả nội đình, hướng mặt nhìn bao quát tiền đường, nơi mỗi kỳ tế tự, các bô lão lễ bái hiến tế, cung nghinh long thần thổ địa.