Đọc thơ Hồng Thị Vinh

15:30 28/10/2008
QUÁCH GIAOMùa Xuân Đinh Hợi đến với tôi thật lặng lẽ. Cây Thiết Mộc Lan nơi đầu ngõ năm nay ra hoa muộn song lại tàn trước Tết. Hoa trong sân nhà chỉ lưa thưa vài nụ Bát Tiên. Hai chậu mai không buồn đâm hoa trổ nụ. Đành thưởng xuân bằng thơ văn của bằng hữu.

Tôi đã đọc nhiều lần tập thơ Đời vạn dặm của tác giả Hồng Thị Vinh. Tập thơ có nhiều thể loại. Loại nào cũng gây nhiều hứng thú và suy tư.Có lần tôi phải thốt lên: đọc thơ Hồng Vinh cần có nhiều suy tư và nghiền ngẫm. Hình như thơ Hồng Vinh khiến người đọc phải nhớ lại nhiều bài thơ vào những thời khá xa xưa, đến phong trào thơ lãng mạn, siêu thực khoảng đầu thế kỷ hai mươi.
Nhưng ấn tượng nhất đối với tôi là trang thơ mang đậm hơi hướng Thiền môn.
Một bài thơ đầu:
Bừng đón xuân
Rừng hoa dại
Đôi bướm vàng.
Đây là một cảnh xuân của thiên nhiên nguyên thuỷ. Tác giả không tham dự mà chỉ nhìn ngắm thưởng thức để rồi hoà đồng vào với thiên nhiên.
Núi rừng trùng điệp
Chiếc gậy trúc
Vị sư già.

Đây là cảnh không đơn côi của con người trước núi rừng trùng điệp. Vị sư già không lạc lối với chiếc gậy trúc trong tay. Cuộc đời và niềm tin tràn đầy trong ý thơ. Hình bóng vị sư già với cây gậy trong bài thơ khiến người đọc nhớ đến bài thơ của nhà thiền sư Basho Nhật Bản:
Cánh bướm thiu thiu
Trên đầu gậy
Nhà sư
Đi hành hương.
Trong bài thơ cái tĩnh tràn đầy trong cái động.
Cũng một nhà thơ Nhật đã viết một bài thơ diễn tả mùa hoa anh đào nở chỉ với một từ duy nhất.
Đi
Suy ngẫm trong một thời gian khá lâu tôi mới cảm nhận được cái thú vị của bài thơ. Tôi nghĩ rằng cần phải sống nơi xứ hoa anh đào nhiều mùa hoa nở thì mới cảm nhận được đầy đủ ý nghĩa của từ “Đi”.
Hoa anh đào nở là động lực lớn lao đã đánh thức tâm hồn và khêu dậy thể xác con người bừng sống dậy sau một mùa đông giá lạnh để cùng với hoa anh đào đón mùa xuân mới. Tình hoa và lòng người cùng hoà nhịp với đất trời đón xuân. Người người cùng đi, nhà nhà cùng đi, nơi nơi cùng đi. Đi để ngắm, để thưởng thức, để chiêm ngưỡng màu hoa trinh nguyên như ngọc như ngà, nhìn cánh hoa phơi phới như những vần thơ trác tuyệt, như những cung nhạc vô âm rung động giữa đất trời. Cùng nhau đi xem lễ hội anh đào để nhìn người và được người nhìn, để ngắm hoa và hội nhập vào hoa. Mùa hoa đào trở nên linh thiêng, huyền nhiệm. Và “Đi” là sự hành hương cần thiết.
Hai bài thơ sau của Hồng Vinh:
Hồn trần bụi tục
Nương theo
Gió thoảng ngoài

Là hạt cát
Bay vòng
Vô lượng kiếp

Là:
một nhân sinh quan thấm nhuần hương vị Phật. Bài thơ khiến người đọc nhớ đến những bài thơ của nhà thơ Thao Thao in năm 1943 trong tập thơ “Trăng nước” do nhà xuất bản Tri Tân xuất bản tại Hà Nội:
Bể mịt mùng
cát vàng nhạt
trăng soi
để nói đến cái mênh mông cô quạnh của cõi đời này.
Chuối bâng khuâng   
ngắm bèo ngủ
chân cầu.
Có sự liên tưởng đến thơ của các nhà thơ khác khi đọc thơ Hồng Vinh vì thơ Hồng Vinh gợi nhiều suy tư và gây nhiều cảm xúc.
Đầu xuân đọc được vài câu thơ đẹp và ý vị của Hồng Vinh lòng khoan khoái hơn là ngồi ngắm một chùm hoa lan cắt tỉa đẹp đẽ song lại là hoa giấy.
Xin cảm ơn tác giả.
                                      Q.G

(nguồn: TCSH số 218 - 04 - 2007)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN HIỆP

    Dù muốn dù không thì hình thức được lựa chọn là đối tượng của nhà văn. Vậy các nhà văn “khó đọc” của ba miền Bắc, Trung, Nam chọn hình thức nào để xác lập lối viết?

  • LƯƠNG THÌN

    Có những cuốn sách khi đọc ta như được dẫn dắt vào một thế giới huyền bí của tâm hồn, trái tim và khơi dậy lên bao khát khao mơ ước. Làm dâu nước Pháp của nữ nhà văn Hiệu Constant (Lê Thị Hiệu, Nxb. Phụ Nữ, 2014) là một cuốn tự truyện như thế.

  • VƯƠNG TRỌNG

    Thật khó xác định chính xác thời gian Nguyễn Du ở Phú Xuân, nhưng trước khi ra làm quan dưới triều Gia Long, Nguyễn Du chỉ đến Phú Xuân một lần vào năm 1793, khi nhà thơ vào thăm người anh là Nguyễn Nễ đang coi văn thư ở Cơ mật viện, điều này chúng ta biết được từ bài thơ của Nguyễn Nễ nhan đề “Tống Tố Như đệ tự Phú Xuân kinh Bắc thành hoàn” (Tiễn em trai Tố Như từ Phú Xuân trở về Bắc).

  • NHỤY NGUYÊN  

    Con người khá trầm tĩnh Lê Huỳnh Lâm không thuộc típ quan hệ rộng. Những ai đến với anh và anh tìm đến (dẫu chỉ thông qua tác phẩm) rồi in đậm dấu ấn phần nhiều lớn tuổi; là một sự thận trọng nhất định.

  • LÊ THỊ BÍCH HỒNG

    Với ý thức đi tìm cái mới, cái đẹp, hơn 30 năm qua, Hứa Vĩnh Sước - Y Phương lặng lẽ thử nghiệm, không ngừng lao động sáng tạo, miệt mài làm “phu chữ” để ngoài một tập kịch, bảy tập thơ, ba tập tản văn, anh đã bổ sung vào văn nghiệp của mình hai trường ca đầy ấn tượng, đó là Chín tháng (1998) và Đò trăng (2009).

  • THÁI KIM LAN

    Thường khi đọc một tác phẩm, người đọc có thói quen đọc nó qua lăng kính định kiến của chính mình, như khi tôi cầm tập thơ Ký ức hoa cẩm chướng đỏ của Phan Lệ Dung và lướt qua tựa đề.
     

  • HOÀI NAM

    Nguyễn Du (1765 - 1820) là một trong số những nhà thơ lớn, lớn nhất, của lịch sử văn học dân tộc Việt Nam. Đó là điều không cần phải bàn cãi.

  • ĐỖ LAI THÚY   

    Trước khi tầng lớp trí thức Tây học bản địa hình thành vào đầu những năm 30 thế kỷ trước, thì đã có nhiều thanh niên Việt Nam sang Pháp du học.

  • TRẦN NHUẬN MINH   

    Truyện Kiều, bản thánh kinh của tâm hồn tôi. Tôi đã nói câu ấy, khi nhà thơ, nhà phê bình văn học Canada Nguyễn Đức Tùng, hỏi tôi đã chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất tác phẩm nào của nhà thơ nào, trong toàn bộ sáng tác hơn 50 năm cầm bút của tôi, in trong tập sách Đối thoại văn chương (Nxb. Tri Thức, 2012).

  • YẾN THANH   

    “vùi vào tro kỷ niệm tàn phai
    ngọn lửa phù du mách bảo
    vui buồn tương hợp cùng đau”

                     (Hồ Thế Hà)

  • Sự hưởng ứng của công chúng thời bấy giờ đối với Cô Tư Hồng* của Đào Trinh Nhất, bất chấp những giai thoại xung quanh cô chủ yếu được thêu dệt nên bởi những định kiến đạo đức có phần khắc nghiệt, cho thấy sự chuyển biến rất nhanh trong nhận thức của đại chúng, hệ quy chiếu của đạo đức truyền thống, cho dù được bảo đảm bởi những bậc danh nho, đã không còn gây áp lực đối với tầng lớp thị dân mới.

  • NGÔ THẢO

    Việc lùi dần thời gian Đại hội, và chuẩn bị cho nó là sự xuất hiện hàng loạt bài phê bình lý luận của khá nhiều cây bút xây dựng sự nghiệp trên cảm hứng thường trực cảnh giác với mọi tác phẩm mới, một lần nữa lại đầy tự tin bộc lộ tinh thần cảnh giác của họ, bất chấp công cuộc đổi mới có phạm vi toàn cầu đã tràn vào đất nước ta, đang làm cho lớp trẻ mất dần đi niềm hào hứng theo dõi Đại hội.

  • Tiểu thuyết "Sống mòn" và tập truyện ngắn "Đôi mắt" được xuất bản trở lại nhân kỷ niệm 100 năm sinh của nhà văn (1915 - 2015).

  • NGÔ ĐÌNH HẢI

    Tôi gọi đó là nợ. Món nợ của hòn sỏi nhỏ Triệu Từ Truyền, trót mang trên người giọt nước mắt ta bà của văn chương.

  • NGÔ MINH

    Nhà thơ Mai Văn Hoan vừa cho ra mắt tập thơ mới Quân vương &Thiếp (Nxb. Thuận Hóa, 6/2015). Đây là tập “thơ đối đáp” giữa hai người đồng tác giả Mai Văn Hoan - Lãng Du.

  • DƯƠNG HOÀNG HẠNH NGUYÊN

    Nhà văn Khương Nhung tên thật là Lu Jiamin. Cùng với sự ra đời của Tôtem sói, tên tuổi ông đã được cả văn đàn thế giới chú ý.

  • NGUYỄN HIỆP

    Thường tôi đọc một quyển sách không để ý đến lời giới thiệu, nhưng thú thật, lời dẫn trên trang đầu quyển tiểu thuyết Đường vắng(1) này giúp tôi quyết định đọc nó trước những quyển sách khác trong ngăn sách mới của mình.

  • Hà Nội lầm than của Trọng Lang đương nhiên khác với Hà Nội băm sáu phố phường của Thạch Lam. Sự khác biệt ấy không mang lại một vị trí văn học sử đáng kể cho Trọng Lang trong hệ thống sách giáo khoa, giáo trình văn chương khi đề cập đến các cây bút phóng sự có thành tựu giai đoạn 1930 – 1945. Dường như người ta đã phớt lờ Trọng Lang và vì thế, trong trí nhớ và sự tìm đọc của công chúng hiện nay, Trọng Lang khá mờ nhạt.

  • PHẠM PHÚ PHONG

    Trước khi đưa in, tôi có được đọc bản thảo tiểu thuyết Phía ấy là chân trời (1), và trong bài viết Đóng góp của văn xuôi Tô Nhuận Vỹ (tạp chí Văn Học số 2.1988) tôi có nói khá kỹ về tiểu thuyết nầy - coi đây là một thành công mới, một bước tiến trên chặng đường sáng tác của nhà văn, cần được khẳng định.

  • NGUYỄN THỊ NGỌC ÁNH

    Đọc truyện ngắn Hồng Nhu, tôi có cảm tưởng như mình đang lạc vào trong một thế giới huyền thoại, thế giới của những lễ hội, phong tục, tập quán xưa huyền bí mà có thật của người dân đầm phá Tam Giang.