Chuyến tàu trong mưa

14:44 26/10/2009
Phan HuyỀn ThưLam thấp thỏm nghe ngóng tiếng còi tàu từ xa vọng lại. Cứ khoảng hai phút một lần, tiếng còi hú dài xa xăm. Trời mưa to, chui tọt vào cái quán cà phê sát đường tàu, Lam ngồi gặm nhấm những thù hận của mình.

Nhà thơ Phan Huyền Thư - Ảnh: thaibinhtv.vn

Con trai bà chủ quán thỉnh thoảng lại liếc trộm vào ngực nó phập phồng sau lớp áo mỏng ướt mưa. Vừa mới đây thôi, Lam đánh nguyên bộ đồ ngủ từ giường lao ra đường tàu giữa lúc trời mưa định bụng lao vào đoàn tàu nào sớm nhất. Vậy mà dễ đến chừng nửa tiếng rồi, chỉ có tiếng còi hú thao thiết trong đầu, ý định tự tử như đang nhỏ theo những giọt nước mưa chảy xuống từ những lọn tóc sũng ướt. Trong đầu Lam văng vẳng, lẫn lộn, giữa tiếng còi tàu và tiếng mẹ đay nghiến hoa mày chóng mặt đuổi theo, cả tiếng ba nó tát mẹ bôm bốp...

Nhấp một ngụm cà phê rồi nhăn mặt lại vì đắng, Lam nuốt đánh ực, rồi lại miên man. Thực ra nó chẳng nghĩ gì, chỉ văng vẳng trong đầu những thứ lộn xộn. Bắt đầu là cạnh khóe ấp úng đến giằng co xin lỗi, rồi kết cục là câu biểu dương truyền thống: “ Đồ khốn nạn!”. Ba mẹ Lam thường xuyên biểu dương nhau bằng câu ấy, và sau đó sẽ là tiếng tát nhau đôm đốp, tiếng va chạm huỳnh huỵch và tiếng rền rĩ sẽ kéo dài đến sáng. Bây giờ Lam cũng quá mỏi mệt với chuyện tìm hiểu xem ai bắt đầu trước và ai trả đũa ai. Lam đã không nhớ từ đêm nào nó khóc thầm. Giờ thì những đêm như vậy nó muốn chết quách đi còn hơn. Từ khi nhận ra mình là tấm bia đỡ những viên đạn cạnh khóe của ba và mẹ, Lam chỉ khóc và tức muốn chết thôi. Trong nhà này, hễ cứ cãi nhau là giơ hàng đống những trách nhiệm và nghĩa vụ với con. Dường như đó là điều tốt đẹp nhất ba mẹ Lam còn nghĩ ra được để mà tiêu diệt ham muốn của nhau.

Là con một, Lam lầm lũi đơn độc bên cạnh những người nhân danh vì tương lai của nó như một cái cớ sống chung đụng, cho giống với một gia đình. Đêm nào cũng rỉa róc nhau xong lại huỳnh huỵch, lại rên rỉ đến sáng. Lam mơ hồ thấy cái chết là sự thèm muốn của nó. Chết là cách duy nhất nó kết thúc cho những nỗi buồn dai dẳng. Chính mắt Lam nhìn thấy ba đèo cô gái lạ phóng vút qua cổng trường. Vài lần thì cô gái ấy  không còn lạ nữa. Lẽ ra Lam đã nhỏ to với mẹ nhưng nó cũng không chịu được kiểu lả lơi, nai tơ với một ông cùng cơ quan của mẹ. Rồi cũng đến lúc nó bắt gặp hai người quắp nhau trên sa lông một lần tan học về sớm. Lam câm nín và âm thầm chịu đựng. Dần dà, Lam sợ về nhà. Sau giờ học, nó lang thang với cái mini Nhật lúc thì hiệu sách, lúc thì công viên. Lam cứ lang thang đi tìm cho mình một cái gì, nó chẳng rõ lắm về cái nó đang tìm. Nhưng rồi cái quán cà phê bé tí bên cạnh đường tàu gần nhà cũng đã trở thành một nơi trú ẩn ấm cúng, nhất là khi nó buồn như hôm nay. Nhất là khi trời lại mưa rả rích như thế này.

Đã ngoài năm mươi, bà chủ quán cà phê chính thức biết tin mình trở thành thiếu phụ góa chồng sau ngày thống nhất đất nước. Cũng từ đó, bà ở vậy nuôi đứa con trai câm bẩm sinh. Anh con trai năm nay cũng phải ngoài ba mươi, cường tráng, phải cái mắt lúc nào cũng u buồn. Tại sao con người ta có nhiều cách, nhiều cớ để mà u buồn đến thế! Cũng không hiếm khi Lam cứ thầm ghen tị với tình cảm âu yếm gần gũi của mẹ con bà chủ quán. Nhìn rất nhanh anh con trai câm, Lam bất giác nghĩ: Có những khi tôi thấy anh với tôi thật gần. Có những khi tôi cũng là người câm. Tôi ước gì ba mẹ tôi cũng câm nốt. Không nói ra thì chẳng hại ai, nói ra rồi thì đẹp thành xấu, sướng thành khổ. Tại sao bố mẹ lại không chịu giải thoát cho nhau, giải thoát cho cả mình nữa?. Mệnh đề “ Nếu không vì con thì...” luôn mở đầu cho mọi cuộc cãi vã của ba mẹ cứ bám chặt lấy đầu óc Lam, nếu không có nó, họ đã giải quyết rất nhẹ nhàng. Vậy thì lỗi là ở nó, ai bảo có Lam trên đời này.

Hải bảo: “ Mày muốn chết thật hả? Phí, mười bảy tuổi đời trong trắng quá chưa biết gì, đến lúc đưa ma nại toàn hoa trắng ghê bỏ mẹ, nại thấy xấu hổ nữa chứ, chưa có ma nào nó thèm rờ tới!”. Lam nghĩ, Hải thì biết gì ngoài mấy bài hát ỉ eo học được từ chiếc xe oang oang bán báo!

Hải và Lam chơi với nhau rất tình cờ. Quen mặt nhau từ lâu nhưng chẳng bao giờ Lam bắt chuyện. Hình như nó quen với Hải cũng trong một ngày mưa. Hải hơn Lam ba tuổi, nó là chị cả, lam lũ vất vả từ nhỏ. Cả nhà chuyển từ Hải Dương lên đây đúng năm Hải thi vào cấp ba. Không thi được trường nào ở Hà Nội, nó chấp nhận ở nhà nội trợ đôn đốc lũ em và kiếm sống giúp bố mẹ bằng cái cửa hiệu làm đầu lúc nào cũng bụi mù và rung bần bật sát ngay đường tàu.

Thực ra, ngay từ đầu, Lam không ưa giọng nói đặc sệt luôn lẫn lộn không phân biệt được đâu là nờ, lờ của Hải, đã thế Hải lại hay lý sự, giảng giải những việc nó chẳng hiểu là cái gì. Bây giờ, nó vẫn gọi Lam là Nam. Nhưng Hải là người có năng khiếu thích nghi với hoàn cảnh. Hải bắt kịp với nhịp sống thành phố rất nhanh. Nó đi đứng, ăn nói không khác gì các cô gái trên phố, tuy là vẫn ngọng. Ao quần thì nhìn qua biết ngay cái nào “ xịn”, cái nào “ đểu”. Hải thuộc rất nhanh tất cả các xu hướng mốt sơn móng tay, lúc quả hạnh đào, lúc lại dũa móng vuông. Tóc nó cũng nhuộm uốn xoành xoạch. Nó luôn mồm khi gội đầu sửa móng cho khách chuyện trên trời dưới biển. Xôm nhất là khi có tiếng loa bán báo choang choác các vụ án đi qua dãy ki ốt sát đường tàu.

Bây giờ, Lam mới để ý thấy trong góc tối, một cặp trú mưa líu ríu rúc đầu vào nhau tỉ tê thỉnh thoảng lại cười ré lên như ai cấu. Nó gợn lên một nỗi buồn nôn trước cảnh rúc rích ấy. Trời vẫn mưa rả rích, Lam thấy lạnh, hắt hơi và gai người, Cảm lạnh mà chết quách đi cũng tốt, Lam nghiến răng nghĩ. Những hạt mưa đan xéo nhau rồ lên một đợt, tiếng mưa ròn rã trên thanh tà vẹt và đá cuội long bong, những âm thanh hồ hởi một cách lạc lõng. Một đợt gió mạnh làm cho hàng những giọt gianh ngoài hiên uốn lượn không còn rơi thẳng được nữa. Bà chủ quán bê chậu đầy nước mưa dột hứng giữa nhà ra ngoài hiên hắt đến xoạch. Bà đứng chống nạnh nhìn trời ngao ngán như định than vãn rồi lại quay vào lôi cái bếp than tổ ong trong góc nhà ra quạt. Khói mù mịt, mùi than mới bén ngột ngạt khó chịu rồi chầm chạp tản dần vào trong màn mưa mất hút.

Lam nhớ rất rõ, đó là một ngày mưa, Lam lao từ nhà ra cái hàng “ Cắt- tỉa- nhuộm- gội- uốn- sấy- Thanh Hải” ngồi phịch xuống ghế đề nghị cắt đi cái đuôi sam rất mượt và dài của nó. Hôm ấy, Lam tròn 17 tuổi. Món tóc được cất cẩn thận trong một cái hộp buộc nơ dưới đáy tủ. Lam cứ tự tích góp những kỷ vật cho riêng mình. Hải và Lam nói chuyện với nhau từ đấy. Mỗi khi tâm trạng chán chường của Lam ùa về, Hải thường lên tinh thần cho Lam:

- Việc gì phải rầu rĩ quá thế! Ông bà ấy có cuộc sống của ông bà ấy, mày có cuộc đời của mày. Có người yêu chưa? Tao giới thiệu cho, đẹp giai, có cửa hàng riêng. Có xe có nhà rồi, lấy nhau ở quách luôn nhà ló, có về nhà mình lữa đâu mà buồn với chả no. Bố mẹ mày đạo đức giả bỏ mẹ!

- Em không thích chị nói thế đâu nhá. Lam nói giọng gần khóc.

- Không thích thì thôi. Cần thì vác áo quần đến ở với tao, đảm bảo đầu óc thoải mái. Mẹ mày chi cho mày mỗi tháng bao nhiêu?

- Không đáng kể, chỉ đủ tiền học thêm, tiền gửi xe và thỉnh thoảng ăn kem, thuê sách.

- Hãm. Thế mà đòi đi ở riêng, tự nập!

- Nhưng ba em mới hay cho tiền mua sắm linh tinh.

- Ôi dào, lạ gì dăm ba cái con búp bê nhồi bông, vài cuốn sách với mấy cái dây lơ của mày! Thế mà cũng gọi nà mua với sắm. Ông già tao thì đòi gì phải có ngay, bằng không, tao mách bà già hết mọi phi vụ của ông ấy. Tao cũng nàm ra nhưng thỉnh thoảng cũng phải yêu sách cho bọn quỷ con một tí. Đáng gì! Không bằng một bữa ông ấy đi thuê phòng.

- Cái chính là em không hiểu tại sao ba mẹ cứ hành hạ nhau làm gì!

- Thôi dẹp những câu hỏi thiếu kinh nghiệm ấy đi. Đến lúc rơi vào biển tình cay đắng, mày sẽ thông cảm cho ông bà ấy! Hải bụm miệng huýt sáo bài hát trong phim “ Bao Thanh Thiên”. Hải thích bài này đến nỗi, suốt ngày ná na... theo nhạc, không thì húyt sáo đến sốt ruột. Hải im bặt và quay sang hỏi Lam với ánh mắt tinh quái: Thế đã hôn nhau bao giờ chưa? Hải cười khanh khách. Lam thở dài đầy cam chịu.

Trong quán có thêm khách, một người bán báo mặc áo mưa lao cả xe đạp vào hiên trú, tiếng loa vẫn oang oang: “ Báo công an thành phố... Một vụ án “Vợ giết chồng vì ngoại tình”... “ Một bé gái 9 tuổi bị hãm hiếp đến chết”, “ Thất tình uống thuốc sâu không chết lại tạt axít vào mặt người yêu hai mươi năm tù”... Ôi! Ngày nào những tin tức giật gân nóng hổi như vậy cũng khiến cho các mâm cơm của khu tập thể nhà Lam ở lúc căng, lúc chùng, mệt mỏi. Ba thì im lặng, mẹ lại thở dài sườn sượt.

Bỏ nón, rũ áo mưa xong, người bán báo tắt loa rồi phủ chiếc áo mưa lên cả xe đạp cẩn thận, anh ta châm lửa đánh xọet, que diêm tỏa mùi khen khét dễ chịu trong mưa. Khói thuốc bồng bềnh lơ đãng... Đưa mắt sang người bán báo vừa tò mò, vừa ác cảm. Anh ta cầm điếu thuốc run run, tay áo xắn vội có săm bông hồng trên cánh tay phải lồng trong một trái tim. Lam nhìn xuống chân anh ta, ngón chân vàng khè, sứt mẻ trong đôi dép nhựa trong đã ngả màu vàng đục.

Rót cho người khách mới một cốc trà nóng, bà chủ quán quay sang Lam: “ Cháu có lấy tạm áo của bác mà mặc không? Ôm thì khốn!”. Như đã  quen với sự có mặt thất thểu của nó, bà chủ quán không hỏi thêm, khoác lên người Lam một cái áo khoác mỏng rồi lẳng lặng về ngồi trầm ngâm bên cái bếp than tổ ong đang có ấm nước reo í éo. Con trai bà chủ quán giờ thôi không nhìn trộm Lam nữa, anh ta chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết tình cảm nát bét không biết thuê được ở đâu.

Không khí trong quán cà phê ẩm lành lạnh, đôi trú mưa hình như cũng hết chuyện để đùa và dường như bắt đầu sốt ruột vì mưa dai dẳng. Tiếng mưa như được thể lại càng rả rích, cứa vào tâm can mỗi người. Người bán báo rít thuốc liên tục, dưới chân anh ta, năm bảy mẩu thuốc lá đã bị dí nát. Như không chịu được không khí ỉu xìu của cái quán chật chội này, người bán báo đứng dậy dắt thẳng xe đạp có lao thùng vào trong nhà, nước chảy ròng ròng trên tấm nilon, loay hoay một lúc, tiếng nhạc đã vang lên: “ Chào anh lính chiến, người bạn pháo binh. Anh rót cho khéo nhé khẻo nhầm vào nhà tôi, nhà tôi ở cuối chân đồi, có giàn thiên lý, có người tôi thương...” một giọng nam hải ngoại đã méo xẹo vì băng rão. Đôi trai gái trú mưa nhăn mặt quay vào nhau thì thầm cái gì rồi lại rúc rích. Cuốn băng kéo thêm một đoạn rồi bất chợt chuyển sang giọng đọc oang oang quảng cáo các báo trong ngày với đủ các loại tin tức rùng rợn. Như bắt được ý bất đồng của mọi người trong quán, người bán báo vội đứng dậy tắt đài. Mưa đã nặng hạt hơn, bà chủ quán lấy thêm một chiếc xô bằng tôn hứng vào chỗ những giọt nước mưa mới rơi lộp độp. Giờ, những tiếng long tong của chỗ dột như đi nhịp chính cho tâm trạng của mọi người.

Lại có thêm một vị khách nữa. Một phụ nữ cỡ tuổi mẹ Lam bước vào quán. Mưa to như vậy nhưng cô không có vẻ vội vàng. Mớ tóc uốn quăn đang ướt nhỏ những giọt lăn tăn nước xuống nền nhà. Chẳng nhìn ai trong quán, gọi một cốc cà phê nóng, mấy điếu thuốc bạc hà, đặt chiếc túi xắc nhỏ trên mặt bàn, cô ta ngồi xuống cạnh Lam. Lam nhìn người ngồi cạnh đầy xét nét. Người phụ nữ trông cô không có vẻ gì là nghèo khổ, chỉ thấy cứ bợt bạt thế nào, nét mặt xanh xao mỏi mệt đã trôi hết phấn son của cô như vô hồn. Bà chủ quán bê cà phê ra, cô ta trả tiền trước rồi không nói không rằng chìa tay với mẩu thuốc dở của anh chàng bán báo châm lửa. Mọi người trong quán sau những cái nhìn soi mói vào vị khách mới lại như chạy ù về con đường riêng của mình đang túc tắc trong đầu.

Lam không nghe thấy tiếng còi tầu nào nữa, nó lại miên man những câu chuyện vẩn vơ. Người phụ nữ mới đến hút thuốc khe khẽ và thỉnh thoảng lại húng hắng ho. Bên mang tai Lam, cái đốm hồng nhỏ xíu cứ rực lên theo chu kỳ của nhịp thở phập phồng, lửa run run trong nhá nhem của góc tối cùng với nhịp lanh canh của xô nước mưa đã gần đầy trong góc.

Lam nhìn sang bên kia đường, nó chợt nhận ra cái ngôi nhà bé xíu đầu tiên của dãy nhà năm tầng, ngôi nhà có cái biển trắng vẽ chữ thập đỏ nhỏ xinh bên trên và hàng chữ viết tay bằng sơn cũng màu đỏ: “ Phòng khám tư. Bác sĩ Nguyễn Hà giấy phép hành nghề số... Chuyên khám phụ khoa, nhận chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. Xét nghiệm thai sớm...” Lam không đọc hết dòng chữ thì Hải đã kéo tụt tay nó vào trong. Một chiếc bàn con, vài chiếc ghế kê bên ngoài, ngăn đôi giữa phòng là tấm vải trắng làm ri đô, trông cũng giống với phòng khám của phường mỗi khi có  đợt tiêm chủng. Tay bác sĩ tên Nguyễn Hà cỡ khoảng tuổi ngoài ba mươi, mặt trắng trẻo đang vặn vẹo trên ghế nặn trứng cá. Đứng dậy đeo cặp kính vào trông cũng ra vẻ, bác sỹ hỏi hai đứa lạnh tanh:

- Cần gì.

- Chậm kinh. Hải đáp gọn và nhẹ tênh.

- Ai?

- Tôi. Hải nói rồi tụt quần đi thẳng vào sau tấm ri đô trắng.

- Lại là cô à? Chậm bao lâu?

- Mười ngày hoặc hơn.

- Sao để lâu thế. Có vài bước qua đường tàu... Tôi chỉ làm lần này là lần cuối thôi nhé. Lần sau mời cô đến bệnh viện không thì tôi không có tiền đền đâu. Dạng chân ra!

Lam vụt ra khỏi phòng khám. Vừa đi nó vừa miên man lo sợ cho Hải, cho cả mẹ nó, cho tất cả những người đàn bà đang đùa dai với chính mình. Như vậy là nếu Hải chết, Hải sẽ không chịu nhận vòng hoa trắng đâu, một nỗi hổ thẹn! Nhưng mà Hải không phải là nó, Hải không muốn chết, Hải rất yêu đời và rất hùng dũng thuyết giảng cho Lam bao nhiêu triết lý “ thiên thạch”. Mỗi ngày, loa bán báo đi qua cửa hiệu gội đầu là Hải lại có một triết lý mới: “ Giết người vì hai trăm ngàn, mày thấy cuộc đời có ý nghĩa chưa?”. “Tin khoa học nhé, một thiên thạch sắp rơi xuống trái đất và chúng ta sẽ bay lên lào, em bay lên lào, ngày vui toàn thắng tưng bừng pháo hoa...”. Lam đã đặt cho hệ thống triết lý của Hải là “ Triết lý thiên thạch”. Hải có câu cửa miệng: “ lướt nhanh như vào in- tơ- lét”. Sau lần đó, nó ngại không muốn qua chỗ Hải nữa.

Mưa đã bớt nặng hạt, tiếng giọt gianh thưa hơn và tiếng hạt rơi ngoài đường ray cũng không rào rào như trước nữa. Đôi nam nữ yêu nhau gà gật, cô gái dựa đầu vào vai chàng thiêm thiếp. Hai mẹ con chủ quán chui vào tấm chăn len mỏng. Anh con trai vẫn đắm đuối với những mảnh tình rơi rớt chân mây. Người bán báo đã tự thu xếp cho mình một chiếc ghế để gác chân, nghẹo đầu trong tấm áo đại cán rách lỗ chỗ. Lam thấy ấm hơn và cũng buồn ngủ ghê gớm. Những ý nghĩ của nó cứ chập chờn, bồng bềnh. Rồi sau một hồi im lặng kéo dài trong tâm trí. Lam chợt nghe thấy tiếng còi tầu xa. Trước mắt nó hiện ra một đoàn tàu hơi nước nhả khói trắng phau. Chuyến tàu chầm chậm, chầm chậm rồi dừng hẳn lại trước quán cà phê. Như vụt quên hết mọi ý đồ tự tử lúc nãy, Lam hăm hở bước lên tàu. Nó vừa đưa chân ra thì hụt bước. Huỵch, Lam trượt chân và đoàn tàu lao đi vun vút, nó ú ớ muốn kêu lên mà không được.

Không khí nhốn nháo trong quán và tiếng la hét khiến Lam bừng tỉnh, cùng với tiếng đoàn tàu phanh ken két đang chạy chậm dần trước mặt. Lam bàng hoàng: “ Có người tự tử, bà con ơi!” Bước chân rầm rập trong mưa. Đoàn tầu đã phanh lại hẳn chỉ còn tiếng rơ moóc xô nhau ghê răng. Theo đoàn người chạy lên đầu tàu, Lam rụng rời chân tay, người phụ nữ hút thuốc cạnh nó lúc nãy, giờ đã nằm trên một vũng máu loang dưới mưa, chiếc xắc nhỏ văng ra sát đường ray. “ Không cứu được nữa rồi!” Một người nhanh nhẹn mang ra một manh chiếu cũ và hương khói đã nghi ngút...” Cô ấy để lại một bức thư và mười lăm triệu đồng tiền mặt, nhờ mọi người hãy chôn cất mình cho tử tế”. Một người bạo dạn đã đọc bức thư và giải thích cho mọi người hiểu: “ Sáng nay cô ấy đến viện K lấy kết quả xét nghiệm. Ung thư vú giai đoạn cuối, bệnh viện trả về. Chồng lại đang đợi li dị. Hồng nhan mệnh bạc. Không biết đã con cái gì chưa. Địa chỉ đây, mau gọi công an đến nhanh lên kẻo mưa thế này bắt người ta nằm mãi đây tội nghiệp lắm”. Máu trong chiếc chiếu bó bên đường tàu vẫn chảy thành vệt loang trong nước mưa, hơi ấm dưới lớp chiếu như cố bốc lên lần cuối yếu ớt. Người vây quanh người chết mỗi lúc  một đông và những lời bàn luận vòng trong vòng ngoài râm ran trong mưa.

Lam lết về sát bức tường để dựa cho vững. Tai Lam ù đặc, đoàn tàu nhòe nhọet trước mắt nó. Trong mưa, loang loáng ánh đèn ô tô, ngực Lam đau thắt, Lam không thể nghe thấy một âm thanh nào cả, nó như điếc đặc, miệng đắng ngắt, không nói được thành tiếng. Nó cố gắng hình dung lại gương mặt người thiếu phụ hút thuốc lúc nãy mà không thấy. Lẽ ra nó đã nằm trong cái chiếu kia với những lời thương tiếc của mọi người...

Lam cắm mặt, nức lên từng hồi chạy giữa những thanh tà vẹt ướt trơn nhẵn. Những hồi còi hú dài cùng với đá cuội lạo xạo đuổi theo bước chân Lam trên đường về nhà.

6- 99
P.H.T
(130/12-1999)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN VIỆT HÀVọng đi vào núi. Tại sao phải đi vào núi thì Vọng mong manh biết, còn sẽ đi vào núi như thế nào thì anh không biết. Nắng của chiều ngần ngừ trên một đường mòn và đường mòn heo hút cỏ dại đến đây thì chia hai.

  • HÀ KHÁNH LINHGiáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân thường nói với các sinh viên của mình thuở còn ấu thơ bà tin những chuyện cổ tích là có thật, từ đó bà đã sống và hành động theo tinh thần cổ tích. Khi đã thành danh, bà thường ngẫm nghĩ đối chiếu mình với các nhân vật trong cổ tích. Nhiều người lấy làm ngạc nhiên khi thấy chuyện cổ tích đã đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành nhân cách của một con người như giáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân. Càng ngạc nhiên hơn, khi biết rằng những chuyện cổ tích bà được nghe kể khi còn nhỏ không phải do ông bà nội ngoại, không phải do cha mẹ...

  • HƯỚNG DƯƠNGTết đã gần đến rồi. Những ngày này mọi người chỉ nghĩ đến một việc là chơi gì trong ngày Tết? Trước đây, cuộc sống thiếu thốn thì Tết là dịp để ăn uống cho no say đầy đủ - Vậy mới gọi là ăn Tết. Còn giờ, mọi sự dinh dưỡng thừa mứa, đàn ông bụng phệ nhan nhản, đàn bà đi hút mỡ thường kỳ, bệnh béo phì của trẻ em gia tăng. Ăn uống là kẻ thù của con người. Vậy nên, Tết không còn là ăn Tết nữa mà là vui Tết, chơi tết.

  • PHẠM ĐÌNH TRỌNGChưa bao giờ Ngay có ý nghĩ rời Hà Nội đến sống ở vùng đất khác thế mà anh đã đột ngột đưa cái gia đình bé nhỏ không còn nguyên vẹn của anh đi vào thành phố phía Nam cách Hà Nội ngót hai ngàn cây số. Anh đi như chạy trốn để rồi càng ngày anh càng nhớ quay quắt nơi anh đã để lại cả một thời tuổi trẻ đẹp đẽ.

  • THU NGUYỆTTrắng và trắng. Muột thơm và tinh khiết. Mặt đất dường như đỏ và mịn hơn khi được trải mình ra đón nhận sự nương tựa dịu dàng của những cánh hoa sứ ấy. Tôi khẽ khàng nhặt một bông sứ nhỏ, không đưa lên mũi ngửi như thói thường mà trang trọng áp vào tai. Trong làn hương tràn ngập, tôi nghe vẳng tiếng chuông ngân đẫm mát. Ai đó ơi, hãy một lần thử xem, nhặt một bông sứ nhỏ sân chùa, nhè nhẹ áp vào tai, sẽ nghe thấy những âm thanh và làn hương kỳ diệu! Cái cảm giác lạ lùng mà tôi đoán chắc rằng ai đó sẽ bất ngờ thấy mình khác hẳn đi.

  • PHẠM THỊ ANH NGAVới tôi mạ không có công ơn mang nặng đẻ đau, nhưng mạ đã thực sự ban cho tôi sự sống: sau khi lần lượt sinh bốn người con gái đầu lòng, lần thứ năm chín tháng cưu mang và "vượt cạn mồ côi một mình" mạ đã sinh ra anh, người sau này sẽ là "một nửa" của đời tôi.

  • PHẠM THỊ XUÂNTừ ngày Hoạt được đề bạt lên phó giám đốc, Mùi bắt đầu tiến hành một cuộc cách mạng trong gia đình. Nhìn vào đâu, vào cái gì, Mùi cũng chưa thấy nó xứng đáng với địa vị mới của chồng. Ngôi nhà ba gian vừa xây cách đây không lâu, bây giờ nó đã trở nên lạc hậu trong mắt Mùi. Mùi nghĩ, giá như hồi ấy mà làm theo kiểu nhà hộp thì bây giờ có phải đã lên thêm được một tầng như một số người quanh đây không.

  • HƯƠNG LANTuấn nhìn đồng hồ, rồi lại đi lui, đi tới không biết là lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng này trên hành lang của Tòa án nhân dân Thành phố. Vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ, nhưng Tuấn có cảm giác giận Hương, có lẽ cô ta không đến, cô ta muốn gây khó dễ cho mình... Tuấn thầm nghĩ và lòng anh hiện lên một chút đay nghiến với người phụ nữ đang còn là vợ anh trong vài tiếng đồng hồ nữa.

  • BÙI MINH QUỐCNgày hôm ấy là một ngày không có gì đặc biệt trong cuộc sống cực nhọc, buồn tẻ của giáo sư Lê Khương- một ông già ngót sáu mươi tuổi mà vẫn sống độc thân. Nhưng rồi có một sự đặc biệt đến với ông vào lúc gần nửa đêm. Sau khi rà sửa lại lần thứ ba mấy chục trang cuối tập bản thảo một công trình mới nhất của mình, giáo sư đặt lưng xuống giường ngủ thiếp đi. Và, như thường lệ, ông bắt đầu thấy chiêm bao.

  • DƯƠNG THÀNH VŨBuổi sớm maiSông thức dậyMột mìnhTrôi mải miết    (René Char)

  • ĐOÀN BÍCH HỒNGBà lão ngồi bất động nơi cây cầu giơ một khúc gỗ khẳng khiu đỡ lấy sàn nhà. Trong lúc liếc nhìn bóng mình lao chao trong cái màu xanh rêu đùng đục của dòng sông đang gắng gỏi vài mét nước cuối cùng trước khi nhập vào lòng biển, bà cố ghi nhận cái thời khắc quan trọng mà bà cảm thấy nó đang đến gần.

  • NHƯ BÌNH1. Đực và cái. Một đứa con trai đứng bên một đứa con gái là giống đực đặt bên giống cái. Còn nhỏ chúng là những đứa trẻ, không ngại ngùng bởi vấn đề giới tính. Trưởng thành, hai giống bên nhau tạo sức hút và nảy sinh cái gọi là tình yêu. Các cụ ta xưa rất hiểu quy luật giới tính này. Chả thế mà cứ nhốt hai giống vào một phòng là thành vợ chồng.Bố mẹ tôi cũng là một cặp như thế.

  • NGUYỄN VĂN ĐỆThuần ra bến thuyền vào lúc thuỷ triều đang lên. Lúc này là nửa đêm. Trăng hạ tuần trong như con cá mòi tháng bảy nhảy hất lên từ mặt biển treo mình giữa nền trời xanh ngát. Gió tây se lạnh, gió thổi từ đất liền ra giộng rừng phi lao reo lên cùng với tiếng vi vu, vi vút, gió thổi vào ngọn sóng làm hắt lên những tia sáng.

  • NGUYỄN THANH MỪNGĐã bát tuần, ông vẫn chưa nghĩ đến cái già. Đó là ông nói vậy, bô lô ba la trước bàn dân thiên hạ, trong đó tất nhiên không thiếu cả bạn bè, nhất là những người đáng tuổi con cháu nhưng được ông tôn vinh là thần tượng của quốc gia, thậm chí quốc tế nữa.

  • NHẤT LÂM          Truyện ngụ ngôn hiện đạiTrong đàn chó săn của ông Mỗ thì Fóc vào loại anh cả đỏ. Ngoài chân cao, mũi thính, mình dài, chạy như tên bắn... nói chung những gì cần cho một con chó săn đích thực thì Fóc có cả.

  • NGUYỄN TRƯỜNG                           Nơi hầm tối là nơi sáng nhất          (Thơ Dương Hương Ly)

  • TRẦN THUỲ MAINăm nay mùa đông lạnh hơn hẳn mọi năm. Gió cao nguyên cứ tràn qua, tràn qua từng đợt, những bông quỳ chấp chới vàng như sóng. Quỳnh bảo tôi: Gió ở đây một đi không trở lại, khác ở Huế. Gió từ sông Hương thổi lên là gió rất đa mang, thổi tà áo bay dùng dằng, như trong câu hát ngày xưa "Gió bay từ muôn phía...".

  • HẢI THITôi lớn lên ở một ngôi nhà nhỏ ven sông. Con sông nhỏ chảy qua một vùng quê hẻo lánh. Nhà tôi và nhà Khan đối diện nhau trên dòng trôi quê mùa ấy, chỉ có điều nhà tôi thì quay mặt ra sông, còn nhà Khan thì quay lưng ra sông, chính vì thế mà thuở nhỏ, mỗi lần tắm sông cười đùa ầm ỉ, tôi hay bị ba tôi rầy la nhiều hơn, vì ba tôi chỉ cần ngồi trên nhà đưa mắt là thấy ngay tôi đang trèo lên những bè lục bình để làm công chúa, còn ba Khan thì chỉ trông thấy Khan ném bùn đất vào cô công chúa kỳ khôi mỗi khi ông có việc phải ra đằng sau bếp.

  • NGUYỄN VIỆT HÀThư viện, nơi mà tôi sẽ tả kỹ, là một nơi tôi đã nhớ và bị nhớ rất lâu. Không phải ở đó tôi đã lần đầu yêu và lần đầu hôn. Tôi nhớ nó vì có một truyện kỳ dị, cái truyện đó rồi sẽ đẩy tôi suýt nữa trở thành một thứ bải hoải rẻ rách.

  • XUÂN ĐÀITôi làm đơn xin thôi việc, dù biết làm như vậy là phá vỡ hợp đồng đã ký kết với công ty. Tôi phải bồi hoàn. Là nhân viên kiểm toán, tôi không thể tiếp tục làm theo sự chỉ đạo của sếp, cộng tác với doanh nghiệp, đồng lõa với doanh nghiệp, sáng tác ra những con số ma để đối phó với thanh tra. Có tờ báo đã giễu cợt việc làm này là quân trộm cắp cộng tác với quân siêu trộm cắp, có lẽ nhà nước nên lập thêm công ty kiểm toán của kiểm toán.