Chùm truyện cực ngắn

14:52 26/12/2013

HOÀNG LONG

Minh họa: Nhím

Nắm bắt

Anh  yêu  quý  khoảnh  khắc  ấy.
Như trong bộ phim khi bất chợt có cảnh quay chậm lại hay dừng hẳn một vài giây. Cảm giác như cả thiên thu vĩnh cửu đều ngưng tụ lại và hàm chứa toàn thể không gian trong một sát na bất động. Cành hoa dại nhỏ bé màu vàng rung rinh trên bờ sông còn anh thì đang chảy qua một thành phố lạ. Đó là bối cảnh của cuộc gặp gỡ. Khi ấy anh đang mang nhiều nỗi niềm và âm thầm chảy trôi như quán tính. Nàng đứng ở một khúc quanh vì thế mà anh mới bất ngờ khi chạm mặt. Và anh sững sờ trước vẻ nguyên sơ thơ dại lẻ loi của một cánh hoa duy nhất còn lại trên bờ sông đầy những bê tông cốt thép trong một thành phố không quen toàn những tòa cao ốc chọc trời. Ánh nắng chiều chiếu vào càng làm nàng lung linh nổi bật và xoa dịu cặp mắt lờ đờ ngái ngủ của anh. Biết bao lâu rồi anh không còn nhìn thấy hoa vàng, không còn nhớ về một suối nguồn nơi khởi sự của hành trình ra biển lớn. Nơi ấy thật tuyệt diệu. Cô tịch trên một ngọn núi cao hoang vu, một thác nước nhỏ chảy ra từ đỉnh qua những tảng đá rêu phong và những hàng cây tuyệt đẹp. Quê hương ấy anh biết mình có ngày rời xa và chỉ hy vọng trên đường đi có vài cảnh đẹp nào đáng nhớ trước khi hòa mình vào biển cả xa xăm trong cuộc trở về vĩ đại. Dòng chảy trôi ngày một nhanh hơn, đầu tiên qua một thung lũng vắng người, một làng quê hẻo lánh, rồi một thành phố tỉnh lẻ. Lần đầu tiên anh thấy những tòa nhà cốt thép và anh buồn quá đỗi vì trông chúng vô hồn, cứng ngắc, chẳng có chút thơ mộng gì của suối nguồn cây lá ngày xưa. Anh tuyệt vọng và anh chấp nhận khi từ đó chỉ toàn là thành phố, người anh đen đủi dơ dáy dần đi, anh chỉ trôi đi mà không bận tâm gì nữa. Biển thì vẫn còn xa. Giữa những ngày chán chường ấy anh gặp nàng ở một khúc quanh. Khoảnh khắc diệu kỳ đẹp đẽ. Anh thấy bừng bừng sức sống thanh xuân. Anh lướt trôi qua nàng, mỉm cười cảm tạ rồi tiếp tục trôi chảy con đường của mình. Sau rất nhiều năm, nếu có ai hỏi anh về một kỷ niệm nào đẹp nhất anh sẽ nhắc về một cuộc gặp gỡ của một bông hoa dại đung đưa với một dòng sông Sử Lịch.

SG, ngày 28/10/2013



Dịch chuyển


Khung cảnh vẫn không thay đổi.
Như cảnh nền của bức tranh. Một cái bàn trong căn phòng nhỏ nhìn ra dòng sông tĩnh lặng. Cửa kính đóng lại, máy lạnh mở lên vào những ngày nước ròng để tránh mùi hôi tanh. Những ngày nước lớn thì mở toang cả cửa cả hồn mình ra nghe gió lộng. Anh với mấy người bạn thân thường hay tụ tập nơi đây vào những ngày cuối tuần từ hồi còn xa lơ lắc. Đến bây giờ đã bao nhiêu năm anh không còn muốn nhớ. Lúc đầu chỉ bốn năm người bạn, một cái bàn kê ra với vài chai bia tâm sự chuyện đời. Một thời gian sau, phải kê thêm một cái bàn lớn kề bên vì ai cũng dẫn người yêu tới. Vài năm nữa trong cuộc nhậu đã nghe tiếng khóc trẻ con, đang nhậu phải bỏ chai bia đi dỗ con cũng là chuyện chẳng còn hiếm thấy. Một cái bàn nữa được kê thêm cho lũ trẻ. Những cái đầu xanh ngày nào tóc đã hoa râm rồi bạc trắng. Những đứa trẻ cất tiếng khóc oe oe ngày nào giờ đã lớn, đi làm, lập gia đình rồi đẻ con. Khung cảnh vẫn chỉ chừng ấy. Dòng sông nước lớn, nước ròng, bàn ghế cũ nát đi, thay mới nhưng những chỗ ngồi còn nguyên đó. Từ góc bàn kia đến góc bàn này là tuổi thơ, tuổi trẻ và tuổi già ngồi sát bên nhau như một dòng chảy. Rồi chỗ góc bàn kia bắt đầu thưa người, những lần uống bia là những lần tưởng nhớ. Ngọn sóng bạc đầu khi rụng rơi hết thì ngọn sóng tiếp lại theo sau. Thế hệ sau lại thay nhau ngồi góc bàn cũ, thỉnh thoảng nhớ về thế hệ trước kia. Dòng sông chảy miên tục mà tĩnh tại. Đất đai tưởng biến đổi nhưng chỗ ngồi còn nguyên. Chỉ riêng có dòng chảy của thế hệ là không ngưng nghỉ, không chậm lại một giây phút nào. So với điều đó, dòng sông chỉ muôn đời đứng yên làm cảnh nền cho bức tranh về thế giới.

SG, ngày 6/11/2013



Loài hoa nở muộn

 

Anh bỏ con thuyền, anh bỏ dòng sông, bỏ bến trăng mơ và bến mộng để tìm về những phố thị lên đèn, những trận cười thoáng qua, những nỗi buồn dài sâu và tê tái. Anh hăm hở lao đi để chán nản quay về, anh theo người đùa vui để vẫn thấy mình lạc lõng. Dù gắng sức bao nhiêu, anh cũng không thể nào hoàn toàn nhập cuộc, thế gian vẫn xem anh như kẻ bên lề. Anh những muốn nhập vào để viết để sống để cười nói như người ta nhưng sau những đêm chán chường nơi gác trọ anh thấy lòng mình đều ngân lên thanh âm của một cung đàn khác. Theo thời gian tiếng rung ngân ngày một nhỏ dần. Cho đến khi đã chất chứa quá nhiều cay đắng, đã ôm theo rất nhiều phẫn hận anh buông tay quay về lại bến cũ và dòng sông chỉ để nhận ra tiếng lòng đã tắt mất. Anh hoàn toàn là kẻ trắng tay. Anh sống  lầm  lũi  ngày  này  qua  tháng khác nơi chốn cũ, như thể đời mình đã chấm dứt, để tâm tư mình cũng trôi chảy như sông. Trong một đêm khuya hiu hắt anh bất ngờ nghe được tiếng đàn khe khẽ ngân rung. Đường xưa khuất lấp bít lối đã được khai thông, tiếng đàn bị vùi chôn sau bao ngộ nhận và quên lãng đã được sự thanh tĩnh rửa sạch quay về. Anh tập lắng nghe, anh tập ghi chép lại. Anh quan sát thật sâu sự trong đục, độ cao thấp của thanh âm và dần dần làm khúc ca trở nên hoàn thiện. Những tác phẩm của anh từ đó đã làm cho mọi người thoạt đầu bỡ ngỡ trước sự mới lạ rồi khâm phục và công nhận văn tài. Sau nhiều năm bi đát, anh đã nghe ra và chuyển được cái sâu kín riêng mang nhất của mình trở thành những bông hoa, dù đó là một loài hoa nở muộn.

SG, ngày 7/11/2013
(SH298/12-13)








 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • GIAO CHỈ    Bão tố thường nổi dậy từ biển khơi hùng vĩ và kể cả. Những hút gió sấn sổ táp xuống mặt đất bao la quăng dội, tàn sát điên cuồng cho hả những cơn giận dồn góp lâu dài.

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNG Những người thắt đáy lưng ongVừa khéo chiều chồng lại khéo nuôi con                                                     (Tục ngữ)

  • TRẦN THÙY MAIỞ tuổi bốn mươi da mặt nàng vẫn trắng hồng, chưa thoáng một nếp nhăn. Ai nhìn kỹ lắm mới thấy những vết hằn bắt đầu hiện ra quanh cổ, thường được che rất khéo bởi những chuỗi hạt trang nhã. Mà đâu ai nhìn kỹ làm gì. Đứng trước một người đàn bà, dại gì không dán mắt vào vẻ đẹp mà lại đi săm soi tìm khuyết điểm.

  • NHẤT LÂMKinh thành Huế năm Bính Thìn, thiên hạ xôn xao vì một vụ án đại hình gây bất bình trong cả nước, và để lại cho hậu thế một nỗi tiếc thương khôn nguôi cho hai nhà chí sĩ.

  • XUÂN ĐÀILàng Tân Mỹ Đông nằm dưới chân núi Tịnh Hồng, trước năm 1975 là vùng của quốc gia, nói cho ngay ban ngày quốc gia điều khiển về hành chính, ban đêm “việt cộng” kiểm soát mọi mặt. Trong làng nhiều người đi lính hai phía, phía nào cũng có sĩ quan cấp tá, cấp úy và binh nhất, binh nhì…

  • TRẦN DUY PHIÊN1. Xuống tới biền, Lê và tôi thấy chú Phip và hai con bò đứng bên giàn cày. Chẳng chào hỏi, chúng tôi bắt tay vào việc. Tôi tiếp tục đắp bờ mương ngăn đất trồng rau với cái tum đổ nước vào sông Dakbla, còn Lê lo chỉ việc cho chú ấy.

  • QUỲNH VÂN"Lục bình vừa trôi vừa trổ bôngLục bình không kịp dừng để tím..."

  • TRÚC PHƯƠNGÔng già ngồi trên chiếc ghế bố làm bằng manh bao phía dưới bóng cây đa lão – trụ sở của Hội những người bán máu kia, sinh năm 1919, tròn 82 tuổi.

  • NGUYỄN THỊ THÁI Ngoài vườn có tiếng đánh sạt. Lại một chiếc tàu cau rơi. Con Vàng buồn bã đứng dậy, thất thểu đi ra. Hình như tiếng rơi khiến nó đau lòng.

  • HÀ KHÁNH LINH "Con gái PhổỞ lỗ trèo cau"

  • TÔ VĨNH HÀChỉ còn ít phút nữa, cái công việc căng thẳng, vừa đơn điệu vừa nặng nề của chúng tôi sẽ kết thúc: Buổi chấm thi sau cùng của một mùa tuyển sinh đầy sóng gió…

  • TRẦN DUY PHIÊN - Cắp vở qua bên chú Kỳ nhờ chú chỉ cho mà học! - Mẹ tôi nói. Tôi vẫn giả bộ không nghe. Những con tò he bằng đất do tôi nặn lấy chưa khô. Tôi mà bỏ đi có người phá - Nói thế mà không thủng tai ư? - Mẹ đảo mắt tìm một vật gì đó làm roi.

  • HOÀNG THÁI SƠN Dì Ty khép cửa rồi ngồi vào góc giường lôi tiền dưới gối ra đếm. Hai tờ hai mươi ngàn, một mới, một cũ gấp đôi gần đứt rời; hai tờ mười ngàn, một mới, một cũ dính vẩy cá; một tờ năm ngàn quăn góc; hai tờ một ngàn dính mực và âm ẩm. Sáu mươi bảy ngàn cả thảy. Đếm lần nữa: sáu mươi bảy ngàn. Rồi dì mở rương, xếp tiền vào từng ô.

  • NGUYỄN THANH VĂN"Làm sao em biết bia đá không đau…"

  • PHẠM NGỌC TUÝTất cả chỉ vì con nhỏ đó: Nó tên thật là gì, tôi không rõ. Tú gọi nó là nhỏ Mai, nó gầy và xinh. Nói rằng nó xinh, e chưa đủ. Nó ngầu, nó phá, nó là con bé nghịch như quỷ.

  • MẠC DO HÙNGBố nhắn tôi mời Sĩ về làng tu sửa bức tượng Thành Hoàng. Sĩ nghe tôi nói, trầm ngâm: "Cho mình thời gian suy nghĩ, Bỏ nghề lâu quá rồi, không hiểu đôi tay có còn cảm giác!"

  • TRÚC PHƯƠNGDừng lại nghỉ chân, chị Dần tựa lưng vào gốc cây cơm nguội râm bóng bên con đường ngoằn ngoèo dẫn lên dốc Lưng Mây. Mấy cô gái Stiêng quảy gùi đi ngược ra phố trấn chốc chốc gởi lại nụ cười tự nhiên như hoa cỏ cho người phụ nữ miền xuôi đi thăm người nhà trong trại.

  • LÊ GIA NINHMột danh nhân nào đó đã nói rằng: "Người đàn bà có hai lần dễ thương. Một lần trên giường cưới và một lần trên giường chết". Riêng tôi, tôi thấy mỗi tháng người đàn bà có thêm một lần dễ thương nữa. Đó là kỳ nhận lương của chồng.

  • QUỐC THÀNH Năm ấy lên cao nguyên thăm anh bạn, biết tôi lần đầu đến anh dẫn ra trung tâm xã coi cho biết, cũng là lúc dân đi rẫy về. Ngược chiều chúng tôi là một ông già, mắt nhìn xuống miệng cứ lẩm bẩm: "Muộn rồi, Muộn rồi". Tôi nghĩ ông vội đi đâu đó, chắc nóng lòng lắm.

  • ĐÀO DUY HIỆPNgày xưa có một chàng trai rất lịch sự. Anh thường có nhiều khách đến nhà chơi.