TRẦN QUỐC TOÀN
Và mùa thu khi ấy...
mây xòe mưa đụn vào tiếng chim đầu mùa
rơi hoang trên nóc chùa rêu xám
khi ấy
người đầu trần chân đất
hành khất một mùa hoa
giữa ngực vết thương nở ra một huyền ảnh
tình yêu lưu dấu trên trán người mất ngủ...
Và mùa thu khi ấy
tủ sách mục
trong thớ lá biếc non
dấu răng loài sâu khoắm mùi diệp lục
trăng tròn bóng mọng sương
gió từ trong lòng châu thổ
ngùi thương…
Và mùa thu khi ấy
mở ra lòng phố
biển như ngôi nhà của những giấc chiêm bao
con bướm trắng bay giữa thùy trán
lá vàng xếp chồng lên dòng nghĩ ngợi
người ngồi dệt ký tự lên đêm…
Và mùa thu khi ấy
mây của nghìn năm hiện giữa sân nhà…
Biển đảo quê hương
Có loài chim biển neo trên cột gỗ cảng cá mùa thu
biển thì thầm cơn sóng dâng mây trắng mùa xanh từng ngọn tảo
ngư dân bám biển từng ngón chân sần sùi ướp vị mặn
đôi mắt chứa cả đại dương
biết nơi nào cá ngừ ở, cá chuồn bay,
những rặng san hô nhô cao khi tàu thuyền qua lại
những con tàu tuần tra báo hiệu một cơn bão
giữ cho ngư trường luôn trong trạng thái an toàn
biển như trái tim người mẹ đổ về từ muôn sông
tâm thức biển trong nghi lễ cầu ngư mỗi năm
là hình ảnh người lính hải quân canh gác
những câu chuyện về những chuyến tàu không số hiệu
chở vũ khí và lương thực tiếp tế hai miền
những người lính trên chuyến tàu năm xưa ấy,
nhớ mãi những bến cảng của lòng dân.
Biển đảo quê hương,
nghìn năm in bóng trong tâm thức
mỗi người con nước Việt đều mang trong mình ngọn lửa tổ tiên mình
là nơi gieo vào cuộc sống mầm sóng nơi con tàu Tổ quốc
biết rằng những giọt máu đã hy sinh cho cây bàng vuông
thắp xanh trên những đảo chìm đảo nổi
cột lại cơn bão tháng mười,
long lanh những vì sao sáng trên đầu ngọn sóng,
người lính viết vào đêm những nghĩ ngợi về nỗi nhớ đất liền...
Những ngư trường trên mặt nước có bao giờ bình yên,
chỉ có người lính mới hiểu mỗi cơn mưa nặng hạt,
giọt nước ngọt thiếu thốn trong sinh hoạt
cọng rau trong từng chiếc thùng xốp chắt chiu tình đồng đội,
những bài hát trong đêm nhớ nhà nối vào mênh mông sóng khát...
Biển đảo quê hương,
một sớm mờ sương cha đi nhặt giấc mơ có bữa cơm thơm mùi rong biển,
có con đường nối dài những dấu chân thợ thuyền
người thả mình trôi trên chiếc thuyền thúng câu mực
như một tiểu hành tinh đang trôi giữa ngân hà...
(TCSH427/09-2024)
Ngô Minh - Nguyễn Trọng Tạo - Văn Cầm Hải - Nguyễn Vũ Tiềm - Phổ Đồng - Nguyễn Hoa - Trần Hồng My - Nguyễn Khắc Thạch - Lê Đình Ty - Quang Khải - Mai Văn Hoan - Thiệp Đáng - Phạm Nguyên Tường - Văn Tâm - Nguyễn Đỗ - Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Bảo Chân - Thanh Thảo - Phan Bùi Bảo Thy - Minh Đức Triều Tâm Ảnh - Trần Đình Nam - Nguyễn Trung Bình - Trương Quân - Nguyễn Văn Vang - Bạch Tâm - Từ Hoàng Công - Tĩnh Mặc
NGÔ CANG
HẢI BẰNG
ĐẠI DUY
BẠCH DIỆP
MAI NHUNG
NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG
LÂM MINH THƯỜNG
THY NGUYÊN
THIÊN DI
Võ Văn Luyến - Huỳnh Thúy Kiều - Nguyên Như - Nguyễn Thị Liên Tâm
TRẦN XUÂN TRỌNG
Chung Tiến Lực - Nguyễn Văn Thanh - Lê Viết Xuân - Lê Khắc Dinh - Lê Điểm - Trần Thị Tường Vy
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT