PHAN LỆ DUNG
Ảnh: tư liệu SH
Tháng ba đi rồi
Mùa xuân ngã xuống vai người đàn ông tóc đã đổi màu
chiếc áo nâu loay hoay trong gió
con giả đồng ngước mặt đi về phía đồi thông
sau lưng cỏ khô và gió
đầu đường kia con bìm bịp nhặt lá ngô đồng
đôi cánh bùi ngùi thả buổi chiều xuống bến
ở đó những chiếc lá và hàng cây im lìm
hôm ấy người đi và không ngoái lại
một chiếc xe màu tro chở thương nhớ qua cầu
thời gian mang theo cơn mưa và mối tình xa vắng
bên sông
cánh hoa hồng điệp
đẹp và buồn
ôi, chưa hết mùa hoa mưng
mà nắng hạc đã rơi nhiều
đêm qua trên bụi bông trang trước ngõ
gió thổi rì rào
ngỡ bước chân quen
Sao không về
như đã hẹn
chiều nay bên khung cửa
đường cỏ may vô tình nắng đổ
con bướm ngà thiếu phụ ngủ buồn trên lá sen
Gió thổi vàng khóm hoa nàng hương ngoài sông lá
trên mái nhà xóm Ngự
tháng ba ngậm ngùi
vời vợi trời bên kia.
Biết bao giờ gặp lại
Loanh quanh
tìm mãi
người đã đi rồi
sao không đem hạt mưa cùng ra ngoài ấy
để đông về đỡ nhớ thương
mùa thu đi
không biết đến tận phương nào
trên cành vài chú chim sẻ non đang hót
tiếng chim bao giờ cũng du dương lưu luyến
sao chiều nay
bỗng tắt nửa chừng
có phải bởi mùa thu quên lời hẹn
hay đã bỏ quên
điều bí mật dưới cỏ may
Cuộc tình chơi vơi
tưởng chừng như chưa từng có giây phút cầm tay
úp mặt vào vai áo
những con đường những đồi cỏ lau ngơ ngẩn
núi Ngự hoang buồn
Cuộc tình
đi qua
mỗi ngày tôi nhớ
hoa vàng năm ấy vừa đến trên ngọn lau
mắt anh nhuốm màu xa
hồn nhiên như cánh buồm
khát vọng
giấc mơ tôi quấn quýt
vui như hội trăng rằm
anh hát bài ca xóm nghèo nắng nhạt
ngoài trời gió nhẹ
hương lúa bay lên cây
Hỡi ơi,
nói sao cho vừa
tình xuân năm ấy
Chừ, mộng đã tan
cơn mưa chiều cũng hùa theo lũ bằng lăng xuống núi
chiếc lá vàng rơi nơi cuối con đường
Tình như đám mây bềnh bồng
một sớm mai đi qua mái nhà
như còn như mất
như có như không
như ngôi giáo đường chiều mưa buồn tẻ
mất cả tiếng chuông màu hồng lấp lánh sau hàng liễu
mất cả hoàng hôn
(TCSH425/07-2024)
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta