PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Ảnh: internet
Sen đã nở trong chiếc bình gốm cũ...
Trong chiếc bình gốm cũ
Những búp gió tím hồng sáng nay đã nở
Những cánh môi thơm rất buồn
Như em...
Hoa đã đến và hoa đã nở
Dẫu biết khi đã nở là khi hoa đang tàn
Sen vẫn nức nở thơm khi thiền tọa trong bình
Chiếc bình của chúng sinh...
Chắc sen biết em buồn
Nên phai nhạt sắc hương
Chỉ duy nhất chiếc bình gốm cũ ngồi lặng im là biết
Sen chẳng còn là sen khi thiếu vắng đầm lầy...
Người đàn ông và khu vườn
Bỏ qua sự ồn ào đô thị
Anh mỉm cười hiền lành khi được trở về nơi khu vườn ngoại ô
Niềm vui nảy mầm trong ý nghĩ
Vang vang giai điệu tưới cây, vun xới, đánh luống và gieo hạt
Tiếng đàn gió ngân reo cùng mầm lá
Hơi thở mùa nồng nã đất nâu...
Anh thấy mình trầm tư hơn và cũng vui vẻ hơn trong thế gian này
Quên hẳn mọi sự bon chen và ngột ngạt
Quên cả những nỗi đau trong mình từ một thời chiến trường, đạn bom và tan nát
Cùng thiên nhiên chiêm nghiệm nỗi cô đơn
Trầm tư giống như khi chẳng còn ai để mà trò chuyện
Và vui vẻ như thể sắp gặp lại đồng đội và bóng dáng người tình
Ánh mắt tươi non, vòm râu đẫm lá...
Anh xới lật những ý nghĩ ẩn sâu và thẫm nâu trong đất
Rồi nghĩ về sự già nua và mất mát
Anh tưới khát vọng vào những đóa xanh tươi hồn nhiên và náo nức
Khi nghĩ về những đứa con và người dấu yêu sau mỗi lần gặp mặt
Đôi tay mùa vuốt dịu dàng phím lá...
Phải rồi
Nàng thường ngắm những vết chai sần trong lòng bàn tay anh
Họ lặng lẽ nghĩ về sự hồi sinh, nảy nở rồi tàn lụi của mùa
Để trân trọng hơn tình yêu và sự bình an ở kề ngay bên cạnh
Uớc mong và yêu thương sự sống khó nhọc nhưng vô cùng quý giá
Chỉ khu vườn nhẫn nại lắng nghe
Tái sinh âm u, chuyển dạ bốn mùa...
Anh chợt mỉm cười với ý nghĩ về những mầm cây khô
Chúng được hồi sinh giống như nhiều đứa trẻ
Rồi chúng sẽ lên xanh tươi đầy tự tin từ trong sự già nua của đất
Anh lắng nghe những mầm cây đẹp nhất
Đang bần bật run lên trong tầng tầng ý nghĩ hội nhập của hôm nay
Sự chân thật, giản dị, đắm say
Mãi làm nên vẻ đẹp
Đất nâu ròng ngàn năm đang kể chuyện chân trời...
(TCSH347/01-2018)
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?