PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Ảnh: internet
Sen đã nở trong chiếc bình gốm cũ...
Trong chiếc bình gốm cũ
Những búp gió tím hồng sáng nay đã nở
Những cánh môi thơm rất buồn
Như em...
Hoa đã đến và hoa đã nở
Dẫu biết khi đã nở là khi hoa đang tàn
Sen vẫn nức nở thơm khi thiền tọa trong bình
Chiếc bình của chúng sinh...
Chắc sen biết em buồn
Nên phai nhạt sắc hương
Chỉ duy nhất chiếc bình gốm cũ ngồi lặng im là biết
Sen chẳng còn là sen khi thiếu vắng đầm lầy...
Người đàn ông và khu vườn
Bỏ qua sự ồn ào đô thị
Anh mỉm cười hiền lành khi được trở về nơi khu vườn ngoại ô
Niềm vui nảy mầm trong ý nghĩ
Vang vang giai điệu tưới cây, vun xới, đánh luống và gieo hạt
Tiếng đàn gió ngân reo cùng mầm lá
Hơi thở mùa nồng nã đất nâu...
Anh thấy mình trầm tư hơn và cũng vui vẻ hơn trong thế gian này
Quên hẳn mọi sự bon chen và ngột ngạt
Quên cả những nỗi đau trong mình từ một thời chiến trường, đạn bom và tan nát
Cùng thiên nhiên chiêm nghiệm nỗi cô đơn
Trầm tư giống như khi chẳng còn ai để mà trò chuyện
Và vui vẻ như thể sắp gặp lại đồng đội và bóng dáng người tình
Ánh mắt tươi non, vòm râu đẫm lá...
Anh xới lật những ý nghĩ ẩn sâu và thẫm nâu trong đất
Rồi nghĩ về sự già nua và mất mát
Anh tưới khát vọng vào những đóa xanh tươi hồn nhiên và náo nức
Khi nghĩ về những đứa con và người dấu yêu sau mỗi lần gặp mặt
Đôi tay mùa vuốt dịu dàng phím lá...
Phải rồi
Nàng thường ngắm những vết chai sần trong lòng bàn tay anh
Họ lặng lẽ nghĩ về sự hồi sinh, nảy nở rồi tàn lụi của mùa
Để trân trọng hơn tình yêu và sự bình an ở kề ngay bên cạnh
Uớc mong và yêu thương sự sống khó nhọc nhưng vô cùng quý giá
Chỉ khu vườn nhẫn nại lắng nghe
Tái sinh âm u, chuyển dạ bốn mùa...
Anh chợt mỉm cười với ý nghĩ về những mầm cây khô
Chúng được hồi sinh giống như nhiều đứa trẻ
Rồi chúng sẽ lên xanh tươi đầy tự tin từ trong sự già nua của đất
Anh lắng nghe những mầm cây đẹp nhất
Đang bần bật run lên trong tầng tầng ý nghĩ hội nhập của hôm nay
Sự chân thật, giản dị, đắm say
Mãi làm nên vẻ đẹp
Đất nâu ròng ngàn năm đang kể chuyện chân trời...
(TCSH347/01-2018)
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...