NGUYỄN HỮU PHÚ
Chạm vào nỗi nhớ
lộc non vừa nhú trên cành cây khô
từng giọt nắng vỡ tràn ra con đường cát trắng
trên những cọng cỏ lấp lánh những giọt sương
sáng nay, gió hát tình ca
con dế ở đâu giờ này còn gẩy lên một đoạn nhạc mùa hè
hoàng quyên nở vàng ở cuối con đường lấp lánh
cánh đồng mênh mông đương thì con gái
tít tận bên kia sông cánh diều chao nghiêng
quê hương ngày trở về gió mát triền đê
thơm thơm mùi bùn non quyện vào câu ca dao mẹ ru thuở bé
hoa cỏ gà xước vào chân nghe tuổi thơ quay quắt
từng tàu lá chuối phe phẩy gom gió mướt xanh
sáng nay, những đám mây trắng đi về đâu xa lắc
dòng sông chở một màu xanh trong biêng biếc
mùa hạ lung linh ngày nắng mới
bước chân ngày về vỡ từng nỗi nhớ thênh thang.
Mưa trên sông
mưa về trên thành phố
cái lạnh phả vào chiều
lá rụng đầy ngõ vắng
nỗi nhớ tràn cơn mê.
ơi sông Cái ngược xuôi
vào tháng ngày gõ nhịp
tiếng mái chèo cằn cỗi
lênh đênh những phận người.
đêm ùa về thành phố
ánh đèn vàng bên song
soi bóng mình lặng lẽ
câu rao mặn ngày về.
dõi mắt phía bờ xa
câu ca dao nặng trĩu
cơn mưa dài xô lệch
khói đốt đồng nghiêng trôi.
(TCSH419/01-2024)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê