Chùm thơ Nguyễn Đặng Thùy Trang

14:38 15/04/2024


NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Ảnh: tư liệu SH

Cây

Những mái tóc ướt
Mùa mưa trong những tàn cây
Lóe lên sắc đỏ và lạnh
Những cái gai mọc lên phủ đầy sương giá
Miền xanh đậm
 trái tim mù mờ về những khoảng trời
Vẫn có hoa vàng vẫn có mây trắng vẫn có những trúc trắc của số phận
Cây không là cây
Cây là cây
Khi buổi chiều đã sống mơ màng len lỏi qua những buốt giá qua những gút mắc

Mái tóc ướt mùi cây
Tâm hồn đẫm những tháng trời như hàng cây vươn mình qua bão tố
Bàn tay nâng niu trong không khí của ánh sáng
sự đứt gãy hiện thực
Con người mơ mộng dưới hàng cây đã tự tình rồi bỏ đi
Những khoảng vàng ở lại
Tôi không là cây
Em không là cây
Sao thấy những trơ khốc trong thân thể
Những buốt giá của tháng ngày
Chút hồng hoang mộng tưởng
Cây đã bỏ đi đâu những gai góc nhọn người
Những cành rêu phủ
Trong nỗi khổ mê man cây thấy vẻ đẹp của mình tựa đêm đỏ
Màu xanh không giải thoát
 bắt em vào những thực tại và tôi trốn tránh hiện thực
Một lần nữa chào mời
Sự mờ phai của số phận


Ở đâu đó con đường

chúng mình không đi
bậc thang phủ lá trúc
đường ven những ruộng đồng
núi đồi
vực hoa tim tím như cổ mộng

 đâu đó là ánh mắt
ruộng cải vàng
men theo chân đồi
ngơ ngẩn
phủ lên câu chuyện những con đường ban sơ
nhớ đường rồi quên
phủ lên bụi mờ bầu trời thanh thanh
ai đi tìm vệt khói
trời thì cao
núi thì cao
ngôi nhà cỏn con

sống như những cái cây trên đồi
đùa như vạt hồng trước ngõ
thời gian cười đóa hoa bươm bướm không tự mình bay đi
bông cải vàng ở lại mê mải một điều gì
chở về những chân tình

em không cảm được mù khói
không cảm được đại dương
chỉ có những chân đồi thật gần từng bậc thang thật nhỏ
vậy mà chúng mình không đi

(TCSH421/03-2024)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê