NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG
Ảnh: tư liệu SH
Cây
Những mái tóc ướt
Mùa mưa trong những tàn cây
Lóe lên sắc đỏ và lạnh
Những cái gai mọc lên phủ đầy sương giá
Miền xanh đậm
Có trái tim mù mờ về những khoảng trời
Vẫn có hoa vàng vẫn có mây trắng vẫn có những trúc trắc của số phận
Cây không là cây
Cây là cây
Khi buổi chiều đã sống mơ màng len lỏi qua những buốt giá qua những gút mắc
Mái tóc ướt mùi cây
Tâm hồn đẫm những tháng trời như hàng cây vươn mình qua bão tố
Bàn tay nâng niu trong không khí của ánh sáng
sự đứt gãy hiện thực
Con người mơ mộng dưới hàng cây đã tự tình rồi bỏ đi
Những khoảng vàng ở lại
Tôi không là cây
Em không là cây
Sao thấy những trơ khốc trong thân thể
Những buốt giá của tháng ngày
Chút hồng hoang mộng tưởng
Cây đã bỏ đi đâu những gai góc nhọn người
Những cành rêu phủ
Trong nỗi khổ mê man cây thấy vẻ đẹp của mình tựa đêm đỏ
Màu xanh không giải thoát
Nó bắt em vào những thực tại và tôi trốn tránh hiện thực
Một lần nữa chào mời
Sự mờ phai của số phận
Ở đâu đó con đường
chúng mình không đi
bậc thang phủ lá trúc
đường ven những ruộng đồng
núi đồi
vực hoa tim tím như cổ mộng
ở đâu đó là ánh mắt
ruộng cải vàng
men theo chân đồi
ngơ ngẩn
phủ lên câu chuyện những con đường ban sơ
nhớ đường rồi quên
phủ lên bụi mờ bầu trời thanh thanh
ai đi tìm vệt khói
trời thì cao
núi thì cao
ngôi nhà cỏn con
sống như những cái cây trên đồi
đùa như vạt hồng trước ngõ
thời gian cười đóa hoa bươm bướm không tự mình bay đi
bông cải vàng ở lại mê mải một điều gì
chở về những chân tình
em không cảm được mù khói
không cảm được đại dương
chỉ có những chân đồi thật gần từng bậc thang thật nhỏ
vậy mà chúng mình không đi
(TCSH421/03-2024)
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...