HOÀNG MAI
Ảnh: internet
Xâu chuỗi hạt
Cho B
Người đàn bà ngồi xâu chuỗi hạt
Kết từng hơi thở vùi chôn nghìn nghìn năm trước đếm từng ngày dài nghìn nghìn năm trước đã lâu không gặp ư?
Tiếng ai gọi giữa mùa đứng gió chỉ nghe con quạ bấu chân trên cành cây chực rớt mà mắt đau đáu nghiêng cả vai người lần hạt tóc buồn
Chuỗi từng nợ ngắn duyên dài luân hồi ngỡ tìm nhau dẫu thật thật dối dối rồi đeo vào cổ dưới mặt trời hạt thủy tinh vùi cùng đền đài đất mục phải vì thế mà trong veo như giọt nước cuối cùng trên mắt nhìn nhau thương nhau chua xót?
Người đàn bà ngồi xâu chuỗi hạt tuột mối xõa tung trên sàn nhà lanh canh lách cách quyện mùi trầm vào tóc mà không giữ nổi một lần tay buông không cầm
Thôi thì truyền kiếp nàng lỡ tay đứt vụn tình duyên nên đàn quạ bay qua bên kia cầu gãy đôi ô thước để mãi mãi không muốn tìm nhau khóc đau thêm mùa trăng khác
Vỡ đôi câu hát người đàn bà mắt không cười không khóc tay đều đều lần hạt miệng không cầu không than vườn ngan ngát hương nhài
Thả chiếc khăn xô trắng đàn cò chiều xuôi dòng
con đò rời bến
sang sông.
Có một vì sao không bao giờ tắt
Rõ ràng là người có đi ngang qua rừng hoa trắng phải không, rõ là một nghìn bước chân đã khất thực kỷ niệm rồi về đấy ngồi xếp tàng kinh kệ
Nếu có một lần em say mà không hề khóc, em hát mà không hề buồn,
em cười mà nước mắt không hề lăn, em cắn chặt môi mà tay che mặt...
Là lúc ấy hoa tường vi đổ bóng dài xuống mặt đường và trưa nay nắng gắt giữa đêm vẫn bóng người đi ngang dẫm lên bóng hoa mất rồi
Đủ trăm ngày em quay lưng lại phía sợi dây buộc dưới cổ chân,
em bảo: “au revoir” mà không nói tiếp “À bientôt” được người phải không vì quay lưng nghĩa là cách xa nhau bốn mươi nghìn phẩy một kilomet...
Tiếng con cú đêm kêu ngoài bìa rừng bảo ngày mai em đừng bước vội cứ đứng yên và ngoảnh lại kia có giọt nắng trên bàn tay đồi mồi da ngọt miết vào em ngón tay đeo nhẫn
Nhưng rừng gọi em hoa nở rồi đẹp lắm lời hẹn xưa kia mùa này và em ước mơ vì linh cảm không bao giờ đến dù chỉ một lần ngồi với nhau uống rượu giữa Mèo Vạc, đã hẹn cùng nhau rồi đưa tất cả vào chiêm bao
Nếu có một lần em mơ đi lạc mà không còn hoảng loạn em gặp ác mộng mà gối không đầm đìa nước mắt em đi ngang đêm mà không gọi tên em ở trên đỉnh núi mà không sợ miệng vực
Thấy chưa em đã quay lưng rồi toan bước mà bức tranh người bảo em tô hỏng nhưng em vẫn tiếp tục vẽ cho riêng mình rồi bỏ xuống nơi chôn nhau
Rõ ràng là người có đi qua rừng hoa trắng và để em ngồi một mình kết váy hoa đào màu hồng hồng tím tím điểm sương hay là nước mắt?
Kia ngoài kia có nắng dù là giữa đêm và em quẹt mũi vào lưng mình, bước tiếp đi, ngoảnh lại đủ rồi..
Nếu em bước thêm một bước về phía trước mặt em nhưng là sau lưng anh thì muốn hôn nhau anh phải vượt qua hai mươi tư phẩy chín nghìn dặm
Ngoài kia nắng giữa đêm hoa tường vi ngẩng mặt lên tìm những vì sao không bao giờ chết...
Có hay không những vì sao không bao giờ chết?
(TCSH414/08-2023)
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...