Chùm thơ Fan Tuấn Anh

16:06 11/01/2018


FAN TUẤN ANH

Minh họa: Nhím

Đoản khúc số 156

Tôi thức dậy sớm đi bộ dưới những tán rừng xanh
Những con chim vẫn ngủ say, những con vạc đêm có lẽ vẫn chưa về và mặt trời vẫn đang chưa thắp lửa
Tôi chợt nghĩ về em
Giờ này nơi xa xôi đang làm gì
Liệu có lúc nào trên cuộc đời bận rộn này em còn nhớ đến tôi?
Nước dưới dòng sông kia liệu có còn thao thiết chảy
Tất cả đã qua rồi…
Như vệt son đã trượt đi khỏi môi, cái vỏ trứng đã vỡ tách ra, hoặc là lời chia tay em đã nói…
(Chỉ có mình bao năm tháng vẫn còn đau)


Trời cao nguyên đã chuyển sang áp thấp nhiệt đới rồi
Mây trĩu trên cao nhưng chưa nỡ lòng phủ xuống
Như chúng ta đã có với nhau vô số nỗi buồn
Nhưng chưa một lần ta cùng khóc bên nhau, vì nhau và cho nhau nước mắt
Ai cũng chỉ thích khóc cho nỗi buồn ích kỉ của riêng mình
Lấy nước mắt làm mũi dao hành hạ người thương


Tôi đã đi đến cuối con đường
Phía sau kia là đường của voi, của trâu rừng và những đàn tê giác
Những giống loài mạnh mẽ tự mở đường
Những loài không hoài niệm về những gì đã đi qua, đã dẫm lên và đã đớn đau đâm gai vào chân gót
Chúng ta yếu đuối, nhỏ bé và sợ hãi
Chúng ta thường chỉ đi theo những con đường người ta mở sẵn để tin đó thiên đường
Không có ai cả để nghe chúng ta nói
Hay là ta cất tiếng quá yếu ớt giữa cuộc đời này
Em không nói gì và đường xưa đã khép mi
Anh lặng lẽ quay về phòng
Sương mù trên tay là điều cuối cùng thật nhất liệu trong những tháng ngày tất bật
Sẽ đôi lần
Ta dành cho nhau vài phút
Để mặc niệm cho một tình yêu



Đoản khúc số 155

Những rừng cây đại ngàn đang yên lặng trong đêm tối
Tiếng tắc kè đang gọi bạn tình tuyệt vọng giữa đêm khuya
Gió cũng đã ngủ dưới những thung lũng sâu
Chỉ còn tôi lặng lẽ trong những nhà mồ
Tôi đi tìm bản nguyên của tôi, tìm cho em hạnh phúc bị lãng quên, và ngày hôm qua sự siêu thoát cuối cùng
Những người Mơ - nông đang mơ về điều gì? Những người Banar có đang làm tình không? Và những người Jorai liệu đã tỉnh rượu cần?
Tình yêu đã hết liệu có còn là một tình yêu?


Cuộc tàn sát đàn voi của chúng ta, cuộc chém giết đồng loại của chúng ta, sự thanh trừng của mỗi cá nhân dành cho chính mình qua thời gian đều đớn đau, đẫm máu
Chúng ta là nạn nhân và cũng là hung thủ cho đời mình
Tôi đã khóc cho những con voi bị chém đứt lìa chân, những con trâu bị hiến sinh bằng hàng ngàn vết đâm chém tàn khốc…
Có điều gì vui và đáng tự hào khi đâm chém nhẫn tâm những con trâu bị xích chân?
Tại sao lại có thể giết nhẫn tâm một sinh vật đẹp kì lạ với những cái mũi dài khổng lồ như những chú voi?
Tại sao con người lại tha hóa rất nhanh sau hàng vạn năm ròng rã tiến hóa?
Chúng ta vẫn đang lạc lối trong những rừng già
Tôi vục tay vào miền đất đỏ bazan
Đất mẹ triệu năm qua thấm máu những đàn con đổi màu thành đất đỏ
Những cây hồ tiêu thông minh chắt lọc nỗi đau thành vị cay, loài cây cà phê thông tuệ cô đặc những nỗi buồn thành vị đắng, còn những hàng cao su thông hiểu lẽ đời để tang đời bằng những băng tang trắng chảy mủ từ những vết thương
Còn tôi cứ loay hoay với cuộc đời mình
Không biết sử dụng nỗi đau để làm gì có nghĩa


Tôi ngủ vùi trong bóng đêm tĩnh mịch
Sự sợ hãi và đớn hèn hiện lên trên khuôn mặt
Máu vẫn chảy trên thân trâu tri kỉ? Những con voi đang sống không có ngà
Ngày mai, rồi có lẽ em cũng sẽ đi xa….
Như tất cả những người đã qua tôi dù bao lần thề hẹn
Tôi sẽ lên vùng núi cao để bè bạn cùng mây
Hứng giọt nước mắt mưa giữa mùa khô sẽ có lúc dâng đầy…


(TCSH346/12-2017)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Nhà thơ Mạnh Lê - Tổng Biên tập Tạp chí Xứ Thanh - mất tháng 4 năm 2008. Tạp chí Sông Hương kính thành chia buồn cùng gia đình và thân quyến anh!

  • LGT: Tôi được Giáo sư Nguyễn Khắc Phi tặng quyển “Cụ Hoàng Niêm đất Hương Sơn” do NXB Thuận Hoá phát hành ở Huế năm 2007 nên tôi đã có may mắn được thưởng thức những bài thơ của cụ Nguyễn Khắc Niêm, một vị tiến sĩ trước kia đã từng giữ chức Phủ Doãn Thừa Thiên và sau này là uỷ viên chấp hành Liên Việt Liên khu IV. Đọc sách này tôi được hiểu thêm về tài đức, nhân cách của vị nhân sĩ yêu nước này. Sự ngưỡng mộ cuộc đời cụ đã khiến tôi mải mê hoạ lại những bài thơ của cụ. Dưới đây là những bài thơ hoạ kèm theo những bài nguyên tác tương ứng.

  • LTS. Sau mấy chục năm phiêu bạt, cuối năm 2002, Giáo sư Nguyễn Khắc Dương trở về Huế là nơi ông đã sống thời trẻ. Trong cuộc đời hơn 80 năm của mình, ông đã sắm nhiều “vai”: Trước 1975 là Q. Khoa trưởng Văn - Triết Đại học Đà Lạt; những năm gần đây, nhiều người lại biết ông với tư cách dịch giả bộ tiểu thuyết “Vạn Xuân” đồ sộ viết về Nguyễn Trãi của nữ văn sĩ Pháp Yveline Féray; ông từng được mời đến giảng về Ki tô giáo ở Trường viết văn Nguyễn Du… Mới đây, trên Tạp chí “Văn hoá nghệ thuật” (số 2-2008) nhà nghiên cứu Đỗ Lai Thuý lại gọi ông là “Người tìm mình qua những xung đột văn hoá”. Sông Hương giới thiệu chùm thơ trích từ bản thảo (chưa in) của ông – một bài thơ Đường tiêu biểu cho giọng điệu dí dỏm, châm biếm của một ông “đồ Nghệ” và hai bài thơ hoạ đậm chất trữ tình.

  • tôi chẳng có gì để lại cho emđêmtiếng dế giun râm ran vách tốicó một hang sâuhạt lửa xanh và ký ức!

  • Gió cát hồn quê luồn bậu cửaCHút mỏi mòn thầm lặng bóng xưaLửa như bàn tay xoa ký ứcHương ngày cũ rực hồng trong mưa

  • Qua cơn mưa dài xứ HuếHoàng hôn ủ nắng bên trờiMây trôi ngọn nguồn hư huyễnRu hồn cỏ đá rêu phong

  • Tặng nhà thơ, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường sau một cơn bạo bệnh

  • Sông chảy đời sôngĐôi bờ tiễn biệtĐôi bờ không hay biếtĐôi bờ phụng sự song đôi.

  • Những ý nghĩ chẳng còn cảm giác được bấu víuLên chiếc cửa thông gió của trái timThành phố như chiếc thảm đen đồng loãChạm bóng ai cũng vô tình.

  • Tôi tìm theo lông ngỗngLạc vào quán rượu chiềuLông ngỗng nào có thấy...Người bên người liêu xiêu

  • Ngỡ như sáu bề toàn nướcDưới trên phải trái trước sauTrên bờ hai bên khó hợpDưới đầm một dễ thuyền mau...

  • Ơ hờ gió ơ hờ mâyta xênh xang lướt trọn ngày Tam Giangchiều buông tím cửa Thuận Annhấp nhô cát trắng thời gian vô thường

  • ...Ngày ơi ngày ngày  mong manh quá Người bỏ ta đi hạ trắng rồi...

  • LTS: Một tác giả viết văn xuôi nhưng “nhảy” sang thơ với bước chân khá vững vàng. Thơ Nguyên Quân không màu mè. Anh nhìn thẳng sự vật như nhìn vào chính bản thân mình. Nguyên Quân diễn đạt nỗi buồn bằng trái tim thi sĩ. Đằng sau cái tưởng như bất cần, hoang mang, là một nỗi yêu đời, yêu người day dứt, trĩu nặng. Nguyên Quân là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.

  • Mây bên trời hào phóngThay áo mới dâng đờiNghe quê xưa đồng vọngLời mẹ ru xa vời

  • Trăng treo đầu núilạnh câyMắt đêm rung nhẹRớt đầy giọt sương

  • Quý tặng chị Quỳnh, tác giả mở đầu loại tranh bằng hoa lá ép

  • NHỤY NGUYÊN“... là một dạng linh hồn nghiệp thức, thơ cũng cần phải Tu để khai ngộ bản thể của linh hồn náu tạm trong những hư danh huyễn ảo”.

  • Sương khuya HuếVề đan nghiêng thềm lạnhThoáng dáng người sau rèm lặng chờ trăng

  • Ơi con sông xanh màu lục diệpThạch xương bồ vương hương trong rong!Ai đã uốn những đường cong tuyệt đẹp Trên lối về châu Hoá nét thong dong?