ĐÀO DUY ANH
Ảnh: tư liệu
Đường mưa
Ta chờ em
buổi chiều và chiều nữa
còn buổi chiều nữa... để qua đây
ta chờ em
những hố thẳm chưa đầy
cơn mưa cũ
về biển khơi chưa cạn
ta chờ em
góc phố biết lang thang
con đường vắng
nỗi mơ hồ tồn tại
thời gian theo gió
chiếc lá bay nghiêng vội vàng bến đỗ
trên nóc phố mùa đông
xám nghịt giọt rơi thầm
ta chờ em về lại ngôi nhà xưa
nơi mẹ chôn cuống rốn
nhúng vào ký ức đóng kín
bí mật lặng im
mãi mãi một quê nhà
ta chờ em
trong sạch lại tuổi thơ
bầu trời hồn nhiên trở thành niềm an tĩnh
nơi linh hồn chưa mang tì vết
với thật thà
ta chờ em
cùng tìm lại những bến bờ khuất lấp
nỗi hoài cảm sâu kín tẩm lên bước đường lưu lạc
lấy quá khứ đặt vào hiện tại
tàn phai mà rực rỡ như mặt trời chiều trên đỉnh núi
buổi chiều đã ban nét đẹp
cái ấm áp hôm qua cái lạnh hôm nay
trầm tích lại môi người
ta chờ em
cùng chiêu hồn ngọn lửa
thắp lên những se lòng
ước mơ
trắng lại tàn tro
thời gian trắng không gian trắng
trắng cả cõi thực và huyễn
ta chờ em
trên con đường định mệnh
cái phi lí vô cùng minh thị những gian nan
đời đưa ta vào tuyệt vọng để đo lường
rồi chiêm nghiệm
cái khao khát bị khước từ hy vọng
đời ơi
rộng quá làm sao ta biết lối
còn mênh mông chi quá thể
bầu trời cũng sẽ
sững sờ
năm tháng lao lung
lá đổ chật đường mưa
em ướt như ta
Chiếc hộp đen
Em cho tôi bóng tối để cùng đồng lõa/ bóng tối đưa hương thơm
lừng thị chín/ tôi bật gốc bay theo con két mùa xuân tìm hạt rơi vãi
gieo lên cánh đồng bóng tối/ dòng đời dắt tôi đi vào cõi mơ để thấy
rõ những khoảng tối
Đã từ lâu tôi thuộc về quyền sai xử của lẽ hằng và cô đơn như hồ
tù đọng/ cũng đong đưa chút sóng cũng nhấp nhô tưởng chừng đại
dương cũng ảo tưởng trở thành giông bão/ và sa mạc đời ôm dấu
chân tôi rã rời trên luống cày hoang phế là dòng sông bạc mệnh
đang yểu dần giữa đôi bờ cát nóng.
Quá khứ không tái hiện không có dự cảm nào cho tương lai/ xin nói
lời cứu chuộc như một lối đi duy nhất để giải tỏa dồn nén/ và nếu
như được trỗi dậy giữa lời nói và sự lặng im/ tôi chọn tín hiệu như
một sát na yêu thương/ giữa thực và huyễn tôi đi tìm cái nửa phía
chân dung một người.
Chưa một lần hôn em và tình yêu không cần giá thú/ nhưng mọi lúc
mọi nơi không gì cản nổi những hình dung bước chân em qua hàng
cây có bóng nắng in hình quả thị/ tôi thấy con tim em đang đập sau
làn áo mỏng thèm bàn tay đếm nhịp
Như con rắn vừa thay da tìm chút mềm xanh phía cỏ tay người để
vận hành con tim đang nổi lửa/ đó là ngôn ngữ của khói bốc cháy
ý tưởng yêu thương qua những thì thầm/ lời dịu êm trong hơi thở là
niềm sâu lắng trong trái tim/ ơi bàn tay ẩn giấu nào bấu chặt vào
linh hồn tôi làm co thắt những niềm vui cay đắng và nỗi đau ngọt
ngào/ đôi cánh nào đang bay về phía bóng tối tôi làm thức tỉnh nỗi
ngóng trông cơn trằn trọc dịu trầm hương thị
Trong bóng tối tiếng thở dài không thành gió khô được dòng nước
mắt chiếc hộp đen cất giấu những âm thầm
(TCSH411/05-2023)
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...