ĐÀO DUY ANH
Ảnh: tư liệu
Đường mưa
Ta chờ em
buổi chiều và chiều nữa
còn buổi chiều nữa... để qua đây
ta chờ em
những hố thẳm chưa đầy
cơn mưa cũ
về biển khơi chưa cạn
ta chờ em
góc phố biết lang thang
con đường vắng
nỗi mơ hồ tồn tại
thời gian theo gió
chiếc lá bay nghiêng vội vàng bến đỗ
trên nóc phố mùa đông
xám nghịt giọt rơi thầm
ta chờ em về lại ngôi nhà xưa
nơi mẹ chôn cuống rốn
nhúng vào ký ức đóng kín
bí mật lặng im
mãi mãi một quê nhà
ta chờ em
trong sạch lại tuổi thơ
bầu trời hồn nhiên trở thành niềm an tĩnh
nơi linh hồn chưa mang tì vết
với thật thà
ta chờ em
cùng tìm lại những bến bờ khuất lấp
nỗi hoài cảm sâu kín tẩm lên bước đường lưu lạc
lấy quá khứ đặt vào hiện tại
tàn phai mà rực rỡ như mặt trời chiều trên đỉnh núi
buổi chiều đã ban nét đẹp
cái ấm áp hôm qua cái lạnh hôm nay
trầm tích lại môi người
ta chờ em
cùng chiêu hồn ngọn lửa
thắp lên những se lòng
ước mơ
trắng lại tàn tro
thời gian trắng không gian trắng
trắng cả cõi thực và huyễn
ta chờ em
trên con đường định mệnh
cái phi lí vô cùng minh thị những gian nan
đời đưa ta vào tuyệt vọng để đo lường
rồi chiêm nghiệm
cái khao khát bị khước từ hy vọng
đời ơi
rộng quá làm sao ta biết lối
còn mênh mông chi quá thể
bầu trời cũng sẽ
sững sờ
năm tháng lao lung
lá đổ chật đường mưa
em ướt như ta
Chiếc hộp đen
Em cho tôi bóng tối để cùng đồng lõa/ bóng tối đưa hương thơm
lừng thị chín/ tôi bật gốc bay theo con két mùa xuân tìm hạt rơi vãi
gieo lên cánh đồng bóng tối/ dòng đời dắt tôi đi vào cõi mơ để thấy
rõ những khoảng tối
Đã từ lâu tôi thuộc về quyền sai xử của lẽ hằng và cô đơn như hồ
tù đọng/ cũng đong đưa chút sóng cũng nhấp nhô tưởng chừng đại
dương cũng ảo tưởng trở thành giông bão/ và sa mạc đời ôm dấu
chân tôi rã rời trên luống cày hoang phế là dòng sông bạc mệnh
đang yểu dần giữa đôi bờ cát nóng.
Quá khứ không tái hiện không có dự cảm nào cho tương lai/ xin nói
lời cứu chuộc như một lối đi duy nhất để giải tỏa dồn nén/ và nếu
như được trỗi dậy giữa lời nói và sự lặng im/ tôi chọn tín hiệu như
một sát na yêu thương/ giữa thực và huyễn tôi đi tìm cái nửa phía
chân dung một người.
Chưa một lần hôn em và tình yêu không cần giá thú/ nhưng mọi lúc
mọi nơi không gì cản nổi những hình dung bước chân em qua hàng
cây có bóng nắng in hình quả thị/ tôi thấy con tim em đang đập sau
làn áo mỏng thèm bàn tay đếm nhịp
Như con rắn vừa thay da tìm chút mềm xanh phía cỏ tay người để
vận hành con tim đang nổi lửa/ đó là ngôn ngữ của khói bốc cháy
ý tưởng yêu thương qua những thì thầm/ lời dịu êm trong hơi thở là
niềm sâu lắng trong trái tim/ ơi bàn tay ẩn giấu nào bấu chặt vào
linh hồn tôi làm co thắt những niềm vui cay đắng và nỗi đau ngọt
ngào/ đôi cánh nào đang bay về phía bóng tối tôi làm thức tỉnh nỗi
ngóng trông cơn trằn trọc dịu trầm hương thị
Trong bóng tối tiếng thở dài không thành gió khô được dòng nước
mắt chiếc hộp đen cất giấu những âm thầm
(TCSH411/05-2023)
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.