Chùm thơ Trương Đăng Dung

08:44 29/10/2024
TRƯƠNG ĐĂNG DUNG

Ba anh em
            (Tưởng nhớ hai em Trương Nhật Thành,
            Trương Hồng Thái)


Những tên lính thực dân vừa cút
trưa hôm sau anh đã ra đời
rồi lần lượt các em góp mặt dưới vòm trời
giữa tiếng bom, tiếng súng.

Chúng ta lớn lên
với những bữa cơm không  cơm
tiếng mẹ nghẹn ngào quanh gốc cây rơm
tìm các con mỗi tối.

Những thế giới khác nhau
những cảm nhận  lựa chọn khác nhau
chúng ta sống
như một ngẫu nhiên - định mệnh.

Các em đột ngột ra đi
bỏ lại những lỗi lầm, bất hạnh
những nỗ lực dở dang.

Chiều chiều mẹ vẫn ngồi trước cửa
mắt xa xăm nhìn về hướng Tây
đêm đêm gió đến mang đi những tiếng thở dài
mùi trầu cay hiu hắt
gần một trăm năm cuộc đời của mẹ.

Anh tiếp tục đi lại trên mặt đất này
thấy những điều các em chưa kịp thấy
hiểu những điều các em chưa kịp hiểu
đau những điều các em không còn  thể đau

nỗi đọa đày nơi cõi sống
như một chịu đựng dấn thân.

                        Nghệ An, 06/2024


Bên bãi đá cổ

Những con quạ
kiên nhẫn đi theo du khách xếp hàng
 lẽ chúng đang sưu tầm những hạt bụi
đến từ bốn phương trời.

Những con quạ làm người đồng hành
nghe hướng dẫn viên nói về bãi đá cổ
những tảng đá khổng lồ
đến từ xứ Wales mấy ngàn năm trước
những giả thuyết
về một bãi đá làm nơi hỏa táng
một đài thiên văn, một nơi tế lễ...

Những con quạ vẫn đi bên tôi lặng lẽ
với vẻ tự tin không   không biết
chúng nhìn tôi thản nhiên như nhìn hạt bụi
(tôi không muốn biết cái ngày con quạ vẫn
chờ tôi!)

Bỗng một con quạ nghiêng cái mỏ  xíu
nhìn lên vòng tròn đá khổng lồ
 lên tiếng bằng ngôn ngữ chỉ mình tôi hiểu rõ:
“Anh hãy tin tôi
bãi đá này  một vành móng ngựa
người cổ dựng lên để cảnh báo con người!”

                                    Bãi đá cổ Stonehenge, 07/2024

(TCSH54SDB/09-2024)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Tin nổi bật
  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê