Ba anh em
(Tưởng nhớ hai em Trương Nhật Thành,
Trương Hồng Thái)
Những tên lính thực dân vừa cút
trưa hôm sau anh đã ra đời
rồi lần lượt các em góp mặt dưới vòm trời
giữa tiếng bom, tiếng súng.
Chúng ta lớn lên
với những bữa cơm không có cơm
tiếng mẹ nghẹn ngào quanh gốc cây rơm
tìm các con mỗi tối.
Những thế giới khác nhau
những cảm nhận và lựa chọn khác nhau
chúng ta sống
như một ngẫu nhiên - định mệnh.
Các em đột ngột ra đi
bỏ lại những lỗi lầm, bất hạnh
những nỗ lực dở dang.
Chiều chiều mẹ vẫn ngồi trước cửa
mắt xa xăm nhìn về hướng Tây
đêm đêm gió đến mang đi những tiếng thở dài
mùi trầu cay hiu hắt
gần một trăm năm cuộc đời của mẹ.
Anh tiếp tục đi lại trên mặt đất này
thấy những điều các em chưa kịp thấy
hiểu những điều các em chưa kịp hiểu
đau những điều các em không còn có thể đau
nỗi đọa đày nơi cõi sống
như một chịu đựng dấn thân.
Nghệ An, 06/2024
Bên bãi đá cổ
Những con quạ
kiên nhẫn đi theo du khách xếp hàng
có lẽ chúng đang sưu tầm những hạt bụi
đến từ bốn phương trời.
Những con quạ làm người đồng hành
nghe hướng dẫn viên nói về bãi đá cổ
những tảng đá khổng lồ
đến từ xứ Wales mấy ngàn năm trước
những giả thuyết
về một bãi đá làm nơi hỏa táng
một đài thiên văn, một nơi tế lễ...
Những con quạ vẫn đi bên tôi lặng lẽ
với vẻ tự tin không có gì không biết
chúng nhìn tôi thản nhiên như nhìn hạt bụi
(tôi không muốn biết cái ngày con quạ vẫn
chờ tôi!)
Bỗng một con quạ nghiêng cái mỏ bé xíu
nhìn lên vòng tròn đá khổng lồ
nó lên tiếng bằng ngôn ngữ chỉ mình tôi hiểu rõ:
“Anh hãy tin tôi
bãi đá này là một vành móng ngựa
người cổ dựng lên để cảnh báo con người!”
Bãi đá cổ Stonehenge, 07/2024
(TCSH54SDB/09-2024)
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...