Du mục
Không gian kín
Tiếng đồng hồ nhỏ giọt trong căn phòng
Vi vu
Hoang hoang
Kìa nến đã tan
Tôi thấy mình chảy tràn qua khe cửa
Đậu vào giấc mơ của một loài hoa dại
Loài hoa đêm không biết khóc
Phù hương du mục một đời.
Kìa ai như tôi chấp chới giữa cơn mê
Không vớt được vầng trăng nơi đáy nước
Càng với càng tan
Càng cháy càng vơi
Kẻ du mục thiêu đốt mình như nến
Lênh đênh giữa sa mạc hư ảo
Ánh sáng lóe lên khi bình minh chợt đến
Thì ra vẫn còn những vẻ đẹp
Khi màn đêm ươm mầm những hạt ngày.
Không gian đổi thay
Khoảng trời thênh thang nắng
Ngọn nến du mục giữa hai thái cực sáng và tối
Cứ đi như thế mà chưa từng đặt câu hỏi
Về những định kiến
Chỉ lặng im đếm những bước chân đơn độc.
Và ai sẽ mang đến một ốc đảo
Cây lá xanh tươi và mạch sống trong ngần
Cho kẻ du mục dừng chân!
Tìm bóng
Tôi đuổi theo loài đêm ngả nghiêng
Nhấp nhô âm bản
Anh là khúc giao hưởng đen trắng
Trốn tìm trong giấc mơ
Những thanh âm ngác ngơ không lời
Nốt nhạc chạm hơi men trong đáy cốc
Chỉ còn đơn độc vũ điệu của lửa
Chập chờn nhớ quên, chập chờn bóng tôi in trên vách ta bà
Tôi đi tìm tôi giữa cõi mù lòa
Hồn cô độc một nụ trầm nở muộn
Thấy trăm năm trong khói làn hương cũ
Thấy ngàn năm ru đá cuội mệt nhoài
Thấp thoáng bóng ai theo mây non ngàn
Tôi với tay, tan rồi cơn mộng mị
Chiếc bóng nhìn tôi hay tôi nhìn chiếc bóng
Thấy mênh mông lồng lộng máu tim mình.
(TCSH430/12-2024)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê