Ngọn đèo Hải Vân
Đường vượt sương giăng đỉnh
Hơn hai chục năm ròng mới đi qua
Kháng chiến ý chí cao vời
Anh giải phóng quân ơi!
Tảng đá chênh vênh con đường đèo
Mong dựng trời sừng sững
Bước hành quân
Đặt chân, dấu giày bộ đội
Lời chào đại ngàn rưng rưng…
Ngọn gió nồm nâng bồng bềnh mây trắng
Bên biển cả vỗ trắng
Sóng trào tuôn những đoàn xe tiến thẳng
Như sấm ầm vang quân reo
Dưới đôi chân đạp núi
Đèo lượn mây chùng mặt biển hạ thấp
Thung vực dậy khí phách
Tầng nấc lên cao chuỗi ngày vội vã
Bạch Mã kéo nắng, dựng thành đồng
Sông núi chờ anh
Phía trước người mẹ Quảng Nam đợi chờ
Thành phố gọi anh về
Đồng bằng, ruộng đồng, dòng sông trông ngóng
Vỉa đá ngàn năm khắc ghi quê hương chọn bờ bến
Con đường xuyên suốt Bắc - Nam
Để quyết chí giữ yên lành dải đất hình chữ S
Viết nên khúc quân hành
Mùa xuân thắm tươi gấm vóc
Trèo đèo thì mặc đèo cao
Vượt hiểm nguy
tinh thần hơn non cao mơ ước
Bộ đội bất chấp
ráng chân trời pha đỏ điệp trùng
Mang vác trên vai bền bỉ
Vách đá còn mùi khét lẹt mảnh đạn pháo
Giặc bị đẩy lùi về phía ấy…
Không sờn lòng
tuổi xuân anh siết chặt lời hứa hẹn
Dấu vết nơi đặt ba lô
Không phải là dấu giày trên tảng đá
Chưa kịp ghi trang nhật ký
Chưa nhắn lời ước ao
Hớp ngụm nước bi đông mát lành
Anh vồi vội chỉ vạch con đường…
Dáng như cột mốc lưng đèo ráng đỏ
Lao vút
Dốc tuôn vô cùng
Mùa hứng cánh én lượn chao
Dừng chân, nhen bếp lửa
Mở đầu Hải Vân non nước thề hẹn
Biển ngời xanh lô xô hắt viền đường cong
Đến bây chừ
Dấu vết hành quân
Anh giải phóng quân khát vọng hòa bình
Ngọn đèo - khúc tráng ca.
Cao nguyên đá
Lồng lộng con đường lên biên cương
Hoa tam giác mạch vờn chao bờ đá
Đá reo thắp ánh mặt trời
Lên xanh non nước Cổng Trời1 mênh mang
Lấp lánh quân hàm xanh
nghiêng nương ngô mượt mà
Yêu đến thế, đường khắc chạm chân trời
Bước chân chiến sĩ biên phòng
Đạp cỏ tranh, lội rừng
Nắng dội khát suối sâu
Vực sông nào, ý chí còn cao!
dâng quyện tình yêu quê hương tha thiết
Vi vút cánh chim chao đường viền trập trùng
Con đường dựng ngược vách đá
Bất chấp cheo leo
ngắm sắc hoa ánh cuộn khói sương
Phả hơi ấm bàn chân
Con đường gìn giữ mái trường em thơ...
Con đường đánh nhịp hoan ca cùng non sông
Rèn đôi chân vượt đá mềm, gian khó
màu hoa đậm đà bản sắc
Thủy chung như mạch ngầm tình yêu chảy mãi
Cơn mưa tưới đậm tinh khôi
Khôn nguôi màu hoa tam giác mạch
Tím miên man
Cao nguyên đá.
------------------
1 Cổng Trời ở huyện Quản Bạ, tỉnh miền núi biên giới Hà Giang.
(TCSH433/03-2025)
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...