Ngọn đèo Hải Vân
Đường vượt sương giăng đỉnh
Hơn hai chục năm ròng mới đi qua
Kháng chiến ý chí cao vời
Anh giải phóng quân ơi!
Tảng đá chênh vênh con đường đèo
Mong dựng trời sừng sững
Bước hành quân
Đặt chân, dấu giày bộ đội
Lời chào đại ngàn rưng rưng…
Ngọn gió nồm nâng bồng bềnh mây trắng
Bên biển cả vỗ trắng
Sóng trào tuôn những đoàn xe tiến thẳng
Như sấm ầm vang quân reo
Dưới đôi chân đạp núi
Đèo lượn mây chùng mặt biển hạ thấp
Thung vực dậy khí phách
Tầng nấc lên cao chuỗi ngày vội vã
Bạch Mã kéo nắng, dựng thành đồng
Sông núi chờ anh
Phía trước người mẹ Quảng Nam đợi chờ
Thành phố gọi anh về
Đồng bằng, ruộng đồng, dòng sông trông ngóng
Vỉa đá ngàn năm khắc ghi quê hương chọn bờ bến
Con đường xuyên suốt Bắc - Nam
Để quyết chí giữ yên lành dải đất hình chữ S
Viết nên khúc quân hành
Mùa xuân thắm tươi gấm vóc
Trèo đèo thì mặc đèo cao
Vượt hiểm nguy
tinh thần hơn non cao mơ ước
Bộ đội bất chấp
ráng chân trời pha đỏ điệp trùng
Mang vác trên vai bền bỉ
Vách đá còn mùi khét lẹt mảnh đạn pháo
Giặc bị đẩy lùi về phía ấy…
Không sờn lòng
tuổi xuân anh siết chặt lời hứa hẹn
Dấu vết nơi đặt ba lô
Không phải là dấu giày trên tảng đá
Chưa kịp ghi trang nhật ký
Chưa nhắn lời ước ao
Hớp ngụm nước bi đông mát lành
Anh vồi vội chỉ vạch con đường…
Dáng như cột mốc lưng đèo ráng đỏ
Lao vút
Dốc tuôn vô cùng
Mùa hứng cánh én lượn chao
Dừng chân, nhen bếp lửa
Mở đầu Hải Vân non nước thề hẹn
Biển ngời xanh lô xô hắt viền đường cong
Đến bây chừ
Dấu vết hành quân
Anh giải phóng quân khát vọng hòa bình
Ngọn đèo - khúc tráng ca.
Cao nguyên đá
Lồng lộng con đường lên biên cương
Hoa tam giác mạch vờn chao bờ đá
Đá reo thắp ánh mặt trời
Lên xanh non nước Cổng Trời1 mênh mang
Lấp lánh quân hàm xanh
nghiêng nương ngô mượt mà
Yêu đến thế, đường khắc chạm chân trời
Bước chân chiến sĩ biên phòng
Đạp cỏ tranh, lội rừng
Nắng dội khát suối sâu
Vực sông nào, ý chí còn cao!
dâng quyện tình yêu quê hương tha thiết
Vi vút cánh chim chao đường viền trập trùng
Con đường dựng ngược vách đá
Bất chấp cheo leo
ngắm sắc hoa ánh cuộn khói sương
Phả hơi ấm bàn chân
Con đường gìn giữ mái trường em thơ...
Con đường đánh nhịp hoan ca cùng non sông
Rèn đôi chân vượt đá mềm, gian khó
màu hoa đậm đà bản sắc
Thủy chung như mạch ngầm tình yêu chảy mãi
Cơn mưa tưới đậm tinh khôi
Khôn nguôi màu hoa tam giác mạch
Tím miên man
Cao nguyên đá.
------------------
1 Cổng Trời ở huyện Quản Bạ, tỉnh miền núi biên giới Hà Giang.
(TCSH433/03-2025)
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi