Chinh phục

10:13 25/01/2010
SƠN “Em có nhớ anh không?”“Em nhớ cả ngôi nhà nữa!”“Em sẽ trở về chứ?”“Em!… em!…”“Anh sẽ chờ.”***

Bạn bảo tôi: “Phương pháp tốt nhất trong tình yêu là không cần phương pháp nào cả”

Tôi phản đối: “Không! Tôi sẽ chứng minh, cho tôi 6 nghìn đồng”

“Nhưng để làm gì?”

“Tình yêu cần phương pháp, và 6 nghìn đồng”

Tôi theo đuổi một nàng bán thuốc. Bằng 16 nghìn đồng để mua 20 hộp thuốc đau mắt, cho mỗi buổi sáng vào một giờ cố định. Và bán lại cho mẹ cô với giá 10.000 đ. Chỉ để nói cho cô rõ một điều “Tôi đến đây không phải để mua thuốc. Đó là cái cớ để mỗi ngày tôi đều được nhìn thấy cô”. Người con gái cúi gằm đôi má ửng hồng.

Bạn im lặng không nói gì khi tôi đưa cô ấy về phòng, bạn mở cửa và bắt gặp chúng tôi với nhau. Tôi giơ tay làm điệu một gã cao bồi miền tây đấu súng:

- Cạch! và rầm...

Bạn sập cửa và lẳng lặng bỏ đi cùng với người yêu của mình.

Cuộc chơi kết thúc.

***

Bạn bảo tôi: “Tình yêu không thể bắt đầu từ thủ đoạn”

“Không, tôi sẽ chứng minh. Tôi cần một chiếc khăn tay, một hộp oxy già”

“Lại định làm gì nữa thế?”

“Tình yêu cần thủ đoạn, và ôxy già”

Tôi lại chiến thắng - một nàng hoa khôi như mộng, bằng vở kịch cướp giật. Mà ở đó tôi vừa là đạo diễn vừa là diễn viên chính, và những kẻ đóng thế là lũ em út của tôi. Tôi đổ oxy già vào vết thương, tôi buộc lại bằng chiếc khăn tay, Và kịp biến mất khi cô bé còn ngơ ngác, chưa nói lời cảm ơn.

Và cái gì đến sẽ đến! Đối với một kịch sĩ tài năng, tôi biết điều quan trọng nhất là tạo ra tình huống và đẩy nhân vật của mình vào đó, rồi theo qui luật, cái gì đến sẽ phải đến.

Tôi đưa nàng về phòng. Vẫn là ngôi nhà tôi và bạn sống chung. Vẫn là bạn bắt gặp chúng tôi.

- Cạch... Rầm!..

- Cuộc chơi lại kết thúc.

Bạn ra đi cùng người tình của bạn.

Tôi mỉm cười.

“Nhưng đó không phải là tình yêu - Bạn nhìn tôi bằng ánh mắt buồn”

“Yêu à?”

Tôi cười, mai mỉa

“Tình yêu ư?”

***

Có lần tôi hỏi bạn: “Tại sao bạn lại yêu người ấy, tình yêu của bạn bắt đầu như thế nào? Và sẽ đi đến đâu…”

Bạn trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao tôi yêu! Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đâu, tôi cũng không biết nữa, nhưng chúng tôi hiểu nhau, tôi sẵn sàng chấp nhận hi sinh. Có khi tình yêu bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt rất đời thường. Với tôi nó sẽ đi đến suốt cuộc đời.”

Tôi cướp lời bạn: “Chỉ là lí thuyết suông.

Tôi... Tôi sẽ chứng minh” - bạn nói.

Lần đầu tiên tôi thấy bạn tức giận, chủ động và cương quyết đến thế.

Tôi mỉm cười: “Bạn cần gì ở tôi? 6 nghìn đồng, khăn tay hay oxy già?”

Bạn gật đầu.

“Chúng ta đánh cờ đi!”

“Nhưng tôi luôn thua. Tôi sẽ không cố gắng chứng minh nếu mình luôn là người thua cuộc”. Tôi lên giọng khiêu khích.

“Bạn có biết tại sao luôn thua tôi không, vì khi đánh cờ bạn luôn nghĩ cách để chiến thắng, nên rất lộ nước, tôi luôn học cách làm thế nào để mình khỏi bị thua trước đã”

***

Tôi bị tai nạn xe. Bạn dùng 6 nghìn đồng tôi đưa mua oxy già, lau sạch vết thương cho tôi, và buộc lại bằng chính chiếc khăn tay của tôi. Bạn lẳng lặng bỏ đi, cùng người tình, tôi ngơ ngác không kịp nói lời cảm ơn.

Bạn mua cháo và bón cho tôi từng thìa, tôi nhìn bạn với cặp mắt trẻ thơ nhìn người chăm bẵm. Bàn tay bạn chạm vào da thịt tôi giống tay má tôi vậy... Bạn lẳng lặng bỏ đi cùng người tình. Có điều gì khang khác trong tôi, tôi ngờ ngợ... “Lần đầu tiên tôi thấy mình cô đơn, trống trải trước thực tại, giữa thế giới đông người. Hay mình đã thay đổi? Mình thật ngớ ngẩn”…

Tôi cười tôi.

***

Tôi cùng bạn chơi trò đế chế (Games là cách giúp người ta chạy trốn thực tại, chạy trốn nỗi cô đơn bằng việc bước vào thế giới ảo)

Tôi định đầu hàng khi cuộc chiến còn chưa kết thúc.Bạn không đồng ý, bạn vây tên nông dân cuối cùng của tôi, bằng cả hai trăm quân, sau khi đã tiêu diệt toàn bộ các đạo binh bên phía đối phương.

Vòng vây của bạn khép kín dần xếp thành hình trái tim...

Tôi mỉm cười.

***

Đêm!

Bạn và tôi trở về trong căn nhà hai đứa vẫn sống, tôi im lặng, bạn cũng im lặng. Chỉ những ánh mắt là nói thật nhiều. Tôi tin loài người còn một hệ ngôn ngữ khác có sức truyền đạt thông tin lớn hơn bất kì tiếng nói nào. Ngôn ngữ của sự im lặng.

Im lặng và Im lặng.

Tôi lùa tay tắt công tắc và kéo bạn vào lòng - bạn đẩy tôi ra, “Đừng! đừng thế”.

Tôi giữ chặt bạn hơn trong tay mình: “Hãy im lặng nào! Chỉ một phút thôi… 1 phút thôi” tôi nói qua hơi thở…

Bạn chống cự nhưng yếu ớt… rồi… Im lặng!

Ngực tôi thổn thức bởi nhịp thở gấp, bởi hơi ấm truyền qua da thịt....Tạo nên cơn địa chấn là những cái rùng mình nổi gai ốc. Màn đêm là kẻ đồng lõa với hai con người trong một căn phòng không ánh sáng. Tôi đặt lên môi bạn một nụ hôn, thật chậm!... thật chậm!... Không gian như tan chảy. Mùi hương con gái của bạn làm tôi ngây ngất, với tôi đó là thứ hương thơm quyến rũ hơn tất cả hương hoa trên thế gian này…

Khi hai điện cực trái chiều chưa kịp chạm vào nhau. Bỗng…

Cạch…! Và… Rầm!...

Đèn vụt sáng, bạn sập cửa, bỏ chạy với gã trẻ trai đứng dưới nhà...

Tôi chới với lao theo...

Hụt hẫng.

***

Qua điện thoại, giọng bạn run run, ngực tôi thổn thức, đau nhói, trống rỗng:

“Em có nhớ anh không?”

“Em nhớ cả ngôi nhà nữa!”

“Em sẽ trở về chứ?”

“Em!… em!…”

“Anh sẽ chờ.”


Em không trở về nữa.

Tôi nghe gã nói thế và chính tôi nhận được thiếp mời từ tay gã - chồng sắp cưới của em - Cái thằng cha có khuôn mặt đẹp, luôn lặng lẽ với nụ cười mỉm.

Hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ.

Hôm nay!...

Em không về nữa.

Thằng đàn ông trong tôi bật khóc. Nước mắt hóa men cay. Đắng chát.

Lần đầu tiên tôi hiểu: Bạn đúng!

***

“Điều cần chứng minh đã được chứng minh. Đúng không.. anh bạn?” Lần gặp ấy, bạn cho tôi biết thêm một điều: Cái Gã mà tôi vẫn gọi là tình nhân của bạn ấy lại chính là em họ của “bạn tôi.”

Cạch!… Rầm.!

Bạn sập cửa bỏ đi, với một nụ cười và một cái nháy mắt, sau khi đã nói với tôi tất cả.

- Mà tất cả là gì?

- Im lặng

- Một nụ cười

- Một cái nháy mắt

“Tôi hiểu… tất cả?...!”

Nhanh như một viên đạn, tôi lao vút theo. Nhưng chợt sững lại.

- Tôi bị tai nạn?

- 6 nghìn đồng

- Oxy già?

- Chiếc khăn tay?

- Tôi đã đưa cho bạn!

“Tôi hiểu. Tất cả.!

S.
(251/01-2010)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LÊ MINH PHONG

    Tôi thích tiếng vỡ của thủy tinh. Tôi không biết vì sao tiếng vỡ của thủy tinh lại mê hoặc tôi đến như vậy. Mê hoặc hơn cả những bản nhạc mà cha tôi thường nghe vào mỗi sáng.

  • VŨ THANH LỊCH

    Giữa chiều, Nhiên gọi điện:
    - Tao đón ở cổng cơ quan, mày đừng bận nữa. Bao nhiêu lâu rồi tao không nhìn thấy mặt mày đâu.
    Viên ậm ừ rồi chặc lưỡi, bước xuống cầu thang, đi theo Nhiên. 

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNG

    Gái quê nghèo ấy người ta nghèo đến cả cách đặt tên. Anh Lô lên lớp đệ tam rồi, học ở tỉnh về, bà con vẫn gọi là anh Lọ, dù tên anh là Nguyễn Lô hẳn hoi, may ông anh làm ủy viên hộ tịch xã sửa lại cho.

  • NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG  

    1.
    Giá như có hơn một người nào đó biết về Chi như tôi hay màn đêm. Đêm thường bắt đầu sau một bài hát, chúng tôi sẽ hát cùng.

  • HOÀNG VIỆT HÙNG

    1.
    Sau hơn một tháng vật lộn trên vùng núi Tĩnh Giang, chúng tôi đã khoanh vùng được mỏ thiếc nhỏ Cam Túc. Điện báo về trung tâm.

  • TRƯƠNG ĐỨC THÀNH

    Nhà hàng Tân Mỹ chỉ cách thành phố mươi dặm, nhưng hoàn toàn khác biệt với các nhà hàng chốn kinh thành.

  • NHỤY NGUYÊN

    9 tháng 10 ngày. Thời gian không nhiều. Thời gian không đợi hắn.
    Bận. Hắn nói phải đến Đồi Anh Hài. Đồi Phôi Thai. Đồi Linh Thai. Nghĩa trang Thai Nhi lớn nhất. Nhiều tên lắm. Nhưng mộ thì giống nhau.

  • NGUYỆT CHU

    Cấn lọt thỏm trong đống rơm cạnh chuồng trâu. Mùi phân trâu nồng nồng ngai ngái khiến Cấn thấy dễ chịu.

  • NGUYỄN NGỌC LỢI   

    Ở đại đội tôi, trong mấy người lái xe kéo pháo, anh Cư là người tôi thương và quý mến nhất. Anh củ mỉ cù mì, lẳng lặng sống, lẳng lặng công việc.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1.
    Hoàn cảnh này, ngay tại nơi này. Có một lí do nào đó khiến tôi nghiễm nhiên cho rằng, chúng đã thực sự biến mất trong những ánh nhìn mà tôi từng cố tình lưu nhớ từ vài tầng kí ức được xếp lớp rất kĩ càng.

  • PHẠM THỊ PHONG LAN   

    Anh nhận được email của em khi vừa ở Huế về, rồi gọi điện ngay. Mà hình dung không nổi nên quyết định phải gặp.

  • PHẠM THỊ THÚY QUỲNH

    Điều ta biết, ấy là con đường “có” thật.
                - Jorge Luis Borges -
     

  • Tác giả tự giới thiệu:
    Sinh 1952. Thuộc thế hệ đi từ trong bưng ra. 10 năm cầm viết. Những tác phẩm chính: "Quãng đời ấm áp" - tập truyện 1986. "Ngày của một đời” - tiểu thuyết 1989. "Con chó và vụ li hôn" - tập truyện 1990. "Chuyến đi của mẹ" - kịch bản phim 1990.
    TB: Nếu truyện không vừa ý, BBT hãy ách lại. Tác giả không buồn đâu.

  • NGUYỄN THỊ LÊ NA

    Lam gói ghém mấy bộ quần áo ném vào chiếc vali nhỏ, vơ vội vài tờ báo văn nghệ, nghĩ sao chị thần người ra một lúc, ngồi phịch xuống ghế.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH  

    1.
    Nắng trưa hầm hập, chị Hai ngồi đươn rế dưới bóng hàng cây trâm già. Những sợi tre thanh mảnh, qua bàn tay mềm mại của chị, chốc lát biến thành vật dùng làm bếp gia đình.

  • NHẬT PHI  

    Dazai Osamu - đó luôn là câu trả lời của anh mỗi khi tôi hỏi về những nhà văn mà anh ngưỡng mộ nhất. Mặc dù tôi biết đối với những người khác, anh có thể nói đó là Hemingway, O’Henry, Mạc Ngôn, Lỗ Tấn, hay - với một vài cô gái đang khúc khích cười - Haruki Murakami - và thường thì họ sẽ tiếp tục che miệng khúc khích cười sau đó.

  • NGUYỄN VĂN TOAN  

    Tôi bắt đầu viết nhật ký khi vừa qua một đêm. Cuốn sổ của tôi, chép lại những giấc mơ sau mỗi giấc ngủ ám ảnh. Tôi bắt đầu làm việc này sau khi giải mã được giấc mơ cứ lặp đi lặp. Giấc mơ mà ông lão tôi đã vẽ ông luôn hiện về.

  • HỒ TRẦN

    Bàn thờ nhà anh được che tấm vải đỏ xẻ chính giữa. Tấm vải cũ mèm bụi bám, chuyển qua màu sậm. 

  • NGUYỄN ĐỨC TÙNG

    Hắn câu cá bên bờ sông, trên một dải đất vươn ra lởm chởm đá, mọc vài cây bạch dương thưa thớt, có thể đứng vài người, nhưng lúc ấy chỉ có mình hắn.

  • ĐÀM QUỲNH NGỌC

    Y trở về làng sau hơn mười năm lang thang khắp nơi để tìm kế sinh nhai vào một buổi chiều mùa đông rét lắm. Nhiệt độ không khéo xuống 5oC cũng nên. Vậy mà y đi như không hề cảm thấy cái rét như kim châm đang đuổi hết dân làng vào ngồi bên bếp lửa.