Chinh phục

10:13 25/01/2010
SƠN “Em có nhớ anh không?”“Em nhớ cả ngôi nhà nữa!”“Em sẽ trở về chứ?”“Em!… em!…”“Anh sẽ chờ.”***

Bạn bảo tôi: “Phương pháp tốt nhất trong tình yêu là không cần phương pháp nào cả”

Tôi phản đối: “Không! Tôi sẽ chứng minh, cho tôi 6 nghìn đồng”

“Nhưng để làm gì?”

“Tình yêu cần phương pháp, và 6 nghìn đồng”

Tôi theo đuổi một nàng bán thuốc. Bằng 16 nghìn đồng để mua 20 hộp thuốc đau mắt, cho mỗi buổi sáng vào một giờ cố định. Và bán lại cho mẹ cô với giá 10.000 đ. Chỉ để nói cho cô rõ một điều “Tôi đến đây không phải để mua thuốc. Đó là cái cớ để mỗi ngày tôi đều được nhìn thấy cô”. Người con gái cúi gằm đôi má ửng hồng.

Bạn im lặng không nói gì khi tôi đưa cô ấy về phòng, bạn mở cửa và bắt gặp chúng tôi với nhau. Tôi giơ tay làm điệu một gã cao bồi miền tây đấu súng:

- Cạch! và rầm...

Bạn sập cửa và lẳng lặng bỏ đi cùng với người yêu của mình.

Cuộc chơi kết thúc.

***

Bạn bảo tôi: “Tình yêu không thể bắt đầu từ thủ đoạn”

“Không, tôi sẽ chứng minh. Tôi cần một chiếc khăn tay, một hộp oxy già”

“Lại định làm gì nữa thế?”

“Tình yêu cần thủ đoạn, và ôxy già”

Tôi lại chiến thắng - một nàng hoa khôi như mộng, bằng vở kịch cướp giật. Mà ở đó tôi vừa là đạo diễn vừa là diễn viên chính, và những kẻ đóng thế là lũ em út của tôi. Tôi đổ oxy già vào vết thương, tôi buộc lại bằng chiếc khăn tay, Và kịp biến mất khi cô bé còn ngơ ngác, chưa nói lời cảm ơn.

Và cái gì đến sẽ đến! Đối với một kịch sĩ tài năng, tôi biết điều quan trọng nhất là tạo ra tình huống và đẩy nhân vật của mình vào đó, rồi theo qui luật, cái gì đến sẽ phải đến.

Tôi đưa nàng về phòng. Vẫn là ngôi nhà tôi và bạn sống chung. Vẫn là bạn bắt gặp chúng tôi.

- Cạch... Rầm!..

- Cuộc chơi lại kết thúc.

Bạn ra đi cùng người tình của bạn.

Tôi mỉm cười.

“Nhưng đó không phải là tình yêu - Bạn nhìn tôi bằng ánh mắt buồn”

“Yêu à?”

Tôi cười, mai mỉa

“Tình yêu ư?”

***

Có lần tôi hỏi bạn: “Tại sao bạn lại yêu người ấy, tình yêu của bạn bắt đầu như thế nào? Và sẽ đi đến đâu…”

Bạn trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao tôi yêu! Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đâu, tôi cũng không biết nữa, nhưng chúng tôi hiểu nhau, tôi sẵn sàng chấp nhận hi sinh. Có khi tình yêu bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt rất đời thường. Với tôi nó sẽ đi đến suốt cuộc đời.”

Tôi cướp lời bạn: “Chỉ là lí thuyết suông.

Tôi... Tôi sẽ chứng minh” - bạn nói.

Lần đầu tiên tôi thấy bạn tức giận, chủ động và cương quyết đến thế.

Tôi mỉm cười: “Bạn cần gì ở tôi? 6 nghìn đồng, khăn tay hay oxy già?”

Bạn gật đầu.

“Chúng ta đánh cờ đi!”

“Nhưng tôi luôn thua. Tôi sẽ không cố gắng chứng minh nếu mình luôn là người thua cuộc”. Tôi lên giọng khiêu khích.

“Bạn có biết tại sao luôn thua tôi không, vì khi đánh cờ bạn luôn nghĩ cách để chiến thắng, nên rất lộ nước, tôi luôn học cách làm thế nào để mình khỏi bị thua trước đã”

***

Tôi bị tai nạn xe. Bạn dùng 6 nghìn đồng tôi đưa mua oxy già, lau sạch vết thương cho tôi, và buộc lại bằng chính chiếc khăn tay của tôi. Bạn lẳng lặng bỏ đi, cùng người tình, tôi ngơ ngác không kịp nói lời cảm ơn.

Bạn mua cháo và bón cho tôi từng thìa, tôi nhìn bạn với cặp mắt trẻ thơ nhìn người chăm bẵm. Bàn tay bạn chạm vào da thịt tôi giống tay má tôi vậy... Bạn lẳng lặng bỏ đi cùng người tình. Có điều gì khang khác trong tôi, tôi ngờ ngợ... “Lần đầu tiên tôi thấy mình cô đơn, trống trải trước thực tại, giữa thế giới đông người. Hay mình đã thay đổi? Mình thật ngớ ngẩn”…

Tôi cười tôi.

***

Tôi cùng bạn chơi trò đế chế (Games là cách giúp người ta chạy trốn thực tại, chạy trốn nỗi cô đơn bằng việc bước vào thế giới ảo)

Tôi định đầu hàng khi cuộc chiến còn chưa kết thúc.Bạn không đồng ý, bạn vây tên nông dân cuối cùng của tôi, bằng cả hai trăm quân, sau khi đã tiêu diệt toàn bộ các đạo binh bên phía đối phương.

Vòng vây của bạn khép kín dần xếp thành hình trái tim...

Tôi mỉm cười.

***

Đêm!

Bạn và tôi trở về trong căn nhà hai đứa vẫn sống, tôi im lặng, bạn cũng im lặng. Chỉ những ánh mắt là nói thật nhiều. Tôi tin loài người còn một hệ ngôn ngữ khác có sức truyền đạt thông tin lớn hơn bất kì tiếng nói nào. Ngôn ngữ của sự im lặng.

Im lặng và Im lặng.

Tôi lùa tay tắt công tắc và kéo bạn vào lòng - bạn đẩy tôi ra, “Đừng! đừng thế”.

Tôi giữ chặt bạn hơn trong tay mình: “Hãy im lặng nào! Chỉ một phút thôi… 1 phút thôi” tôi nói qua hơi thở…

Bạn chống cự nhưng yếu ớt… rồi… Im lặng!

Ngực tôi thổn thức bởi nhịp thở gấp, bởi hơi ấm truyền qua da thịt....Tạo nên cơn địa chấn là những cái rùng mình nổi gai ốc. Màn đêm là kẻ đồng lõa với hai con người trong một căn phòng không ánh sáng. Tôi đặt lên môi bạn một nụ hôn, thật chậm!... thật chậm!... Không gian như tan chảy. Mùi hương con gái của bạn làm tôi ngây ngất, với tôi đó là thứ hương thơm quyến rũ hơn tất cả hương hoa trên thế gian này…

Khi hai điện cực trái chiều chưa kịp chạm vào nhau. Bỗng…

Cạch…! Và… Rầm!...

Đèn vụt sáng, bạn sập cửa, bỏ chạy với gã trẻ trai đứng dưới nhà...

Tôi chới với lao theo...

Hụt hẫng.

***

Qua điện thoại, giọng bạn run run, ngực tôi thổn thức, đau nhói, trống rỗng:

“Em có nhớ anh không?”

“Em nhớ cả ngôi nhà nữa!”

“Em sẽ trở về chứ?”

“Em!… em!…”

“Anh sẽ chờ.”


Em không trở về nữa.

Tôi nghe gã nói thế và chính tôi nhận được thiếp mời từ tay gã - chồng sắp cưới của em - Cái thằng cha có khuôn mặt đẹp, luôn lặng lẽ với nụ cười mỉm.

Hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ.

Hôm nay!...

Em không về nữa.

Thằng đàn ông trong tôi bật khóc. Nước mắt hóa men cay. Đắng chát.

Lần đầu tiên tôi hiểu: Bạn đúng!

***

“Điều cần chứng minh đã được chứng minh. Đúng không.. anh bạn?” Lần gặp ấy, bạn cho tôi biết thêm một điều: Cái Gã mà tôi vẫn gọi là tình nhân của bạn ấy lại chính là em họ của “bạn tôi.”

Cạch!… Rầm.!

Bạn sập cửa bỏ đi, với một nụ cười và một cái nháy mắt, sau khi đã nói với tôi tất cả.

- Mà tất cả là gì?

- Im lặng

- Một nụ cười

- Một cái nháy mắt

“Tôi hiểu… tất cả?...!”

Nhanh như một viên đạn, tôi lao vút theo. Nhưng chợt sững lại.

- Tôi bị tai nạn?

- 6 nghìn đồng

- Oxy già?

- Chiếc khăn tay?

- Tôi đã đưa cho bạn!

“Tôi hiểu. Tất cả.!

S.
(251/01-2010)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LÂM HẠ   

    Tôi có một mối giao tình kỳ lạ với Karen.

  • TRIỀU LA VỸ  

    Giừng có chửa!
    Bà giáo trề môi. Cả làng Vệ nhốn nháo.
    Tôi hớt hải chạy ra trại Nòn tìm Giừng.

  • TRƯƠNG THỊ THANH HIỀN

    Gã tự xưng là Quốc vương, phong ta làm Hoàng hậu, phong nàng ấy làm Hoàng phi. Gã từ sông La Vỹ đến đây, nàng ấy từ sông Thương nước chảy đôi dòng.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH

    1.
    Hai Lượng tỉ mỉ chỉ cho Bảy Đặng cách bầu đất trộn tro trấu, bột xơ dừa để ươm hột măng cụt.

  • NHỤY NGUYÊN

    Đúng ra tôi chưa có ý định đi thăm thằng Xuân. Lần vừa rồi gọi điện vào cơ quan, nó réo: “Khổ quá. Đã bảo mày chỉ việc vào đây. Vào chơi chán rồi tao thuê riêng cho chiếc taxi chở về thấu cái am của mày”.

  • LÊ VI THỦY   

    Hiên lấy chồng. Ai cũng ngơ ngác ngạc nhiên. Con bé mới mười sáu tuổi. Cái tuổi vô tư hồn nhiên, cái tuổi cũng chưa đủ điều kiện kết hôn theo quy định của pháp luật. Vậy mà lấy chồng! 

  • PHẠM NGỌC TÚY  

    1.
    Tôi sẽ không kể lại câu chuyện này nếu tôi không gặp lại Hồng. Câu chuyện ám tôi suốt mấy đêm trường, những nhân vật sống động tuồng như cùng một lúc trở về trong giấc mơ tôi.

  • NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ    

    Phố hôm nay ngập sâu sau một cơn mưa kéo dài từ tối hôm qua đến trưa nay, cô đang nhìn thấy điều ấy trên tivi. Cô hơi tiếc, giá như cô ra đó muộn hơn, dù sao thì đi trong mưa hay bơi trong mưa vẫn thích hơn là chạy trên chảo lửa nóng. Hà Nội tuần trước hơn 50 độ, hai chân cô sắp cháy.

  • DIỆU PHÚC   

    Tôi lại vào viện. Sốt không rõ nguyên nhân. Lần nào cũng thế, và tôi cũng đã quen dần với việc vài ba tháng lại phải nhập viện một lần.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ   

    1.
    Những đợt mưa xối xả từ tháng âm hồn vẫn còn rảnh rỗi kéo dài từng hơi thở tận đến cuối mùa thu vàng trong rừng cây vô sinh cô độc.

  • NGUYỄN VĂN UÔNG  

    Ông Bửu nằm gác chân lên vành chiếc chõng tre kê trước hiên nhà, mắt lim dim ngái ngủ giấc trưa. Chiều đã xế bóng. Gió nồm lao xao hàng tre trước ngõ, phớt nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi.

  • LTS: Phạm Thị Ngọc Liên xuất hiện cuối những năm tám mươi. Tác phẩm đã in. - Vầng trăng chỉ một mình (Tập thơ - NXB Trẻ - 1969); - Biển đã mất (Tập thơ NXB Hội Nhà Văn -1990) và hai năm 1989-1990 đã đạt giải thưởng Truyện ngắn và thơ của Tạp chí Văn nghệ quân đội.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Nhiều năm sau này Vũ nhớ về Giao khi hai người ngồi bên nhau trên ban công lồng lộng gió trăng. Ban công nhìn ra sân với hàng cau già nhuốm tóc trăng sáng bạc, là những hình ảnh cuối cùng của một miền quê sắp bị đô thị hóa.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    Cho đến khi chiếc xe buýt chở Dần khuất hẳn cuối ngã tư, Thuyền mới lững thững quay về. Đi qua trước quán bar, cô thấy me Tím cũng xách túi chui vào ô tô cùng với tiếng máy xe khởi động êm ru. 

  • ĐINH NGỌC TÂM   

    Đó không phải là một phòng trọ quá chật chội nhưng cũ rỉ cũ ri. Nước đọng rất lâu trong nhà tắm trước khi thoát hết.

  • ĐỖ QUANG VINH    

    Mọi chuyện bắt đầu với gói bưu phẩm, nó tới vào một ngày thứ tư nắng đẹp khi tôi đang ở chỗ làm. Người giao hàng đã bỏ nó lại trước cửa nhà mà không gọi điện thoại cho tôi, cũng không yêu cầu ký nhận gì.

  • NGUYỄN MINH ĐỨC

    1.
    Tảng sáng, bảy phát đại bác vội vã nã trống không xuống dòng Giang. Mặt đất rung chuyển. Bảy tiếng nổ liên hoàn kết thành làn sóng âm trong sương sớm.

  • DƯƠNG THÀNH VŨ

    Tôi lại thất nghiệp.
    Thượng Đế vốn nhân từ và công bằng. Ngài ban cho kẻ thừa tiền lắm của những lạc thú trần gian thì cũng ban cho cậu thiếu niên mười sáu tuổi đầu, không nơi nương tựa, sức chịu đựng bền bỉ, trí khôn đối phó với hoàn cảnh và bươn chải với đời.

  • BẢO THƯƠNG

    Một dạo chúng tôi hay bàn luận về một cây viết bí ẩn, anh ta dùng bút danh Super, nhưng chẳng bao giờ lộ mặt; chúng tôi gõ đủ trên Google về cái tên nghe như nhân vật của một đế chế trò chơi nào đấy nhưng rặt không biết. 

  • NGUYỄN VĂN HỌC

    1.
    Dễ đến sáu năm rồi, Hân có thói quen vừa xõa tóc bên hoa vừa nghe nhạc. Cô thích nhạc buồn, da diết nỗi niềm và ầng ậc nước mắt. Chả riêng dòng gì. Cô đắm vào đó.