Trang thơ Duyên An

09:20 20/09/2024


DUYÊN AN

Thơ Duyên An ao ước làm cuộc trở về miền thinh lặng sẵn đó. Thơ như tri âm với chủ thể cùng hành trình qua bao nhọc nhằn trần ai. Những dòng thơ băng qua triền phược của rừng ý niệm với những “vết thương óng nhựa” để phiền lụy trơn trượt khỏi nghĩa nhân sinh. Có dòng thơ nhẹ tênh, ngữ ngôn hồ như bóng lá rụng bên hiên cổ tự. “Người tìm gì ở phía xa xôi”? Thơ Duyên An thường không cố tìm gì, đơn giản là “thấy”, để thấm cuộc trở về, ở đó thì sẵn mênh mang.

Duyên An tên thật là Nguyễn Thị Nguyệt Trinh, sinh năm 1980, đã có một số đầu sách truyện cho thiếu nhi, hiện sống và dạy học, nghiên cứu, sáng tác ở Bình Định; có thơ đăng ở các báo và tạp chí. Duyên An tâm sự: “Làm thơ trước hết là viết cho mình, lưu lại những cảm xúc, những khoảnh khắc mình muốn giữ, cùng với, tìm kiếm những đồng điệu sẻ chia giữa vô tận cõi người”.

Tạp chí Sông Hương giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ của tác giả Duyên An.


Rừng già

Ngón mềm địa y, dương xỉ, rong rêu
Vòng ôm ràng rịt trăm năm
Tầng nối tầng, cây nối cây,
cao thấp nương nhau chia từng chùm sáng
 phổi xanh chằng chịt mạch máu
Cộng sinh và tồn sinh.

Lưỡi dao thản nhiên lia qua đời cây
Bàn chân giày bầy rêu trên đất
Cây nằm đau vết thương óng nhựa
Đá nằm đau nứt toác thân mình
Rừng nằm đau giống loài biến mất
Nước mắt rong rêu thành nước mắt rừng
Ai nghe, ai không nghe?

Nước mắt rừng cạn khô
Tầng vỉa lòng người
Trơ đáy.


Cổ tự

Thả từng câu rêu mềm bậc đá
Trải lời chim thong thả nhịp non ngàn
Từng bóng nắng loang nỗi niềm cô tịch
Gió mười phương thơm thoảng phiến u lan.

Chân bước chậm để nghe từng giọt lá
Giọt kinh văn rơi xuống từ trời
Kinh không chữ từng phút giây biến ảo
Người tìm gì ở phía xa xôi.

Từng bậc lên để hay mình bé lại
Ngửa mặt trông vòi vọi non xanh
Hãy ngồi xuống để biết mình là đá
Đã mòn từ tiền kiếp mù tăm.

Từng bước sóng âm âm lời cổ tự
Trong đá kia có tiếng biển rì rào
Xanh đã biếc giữa trập trùng xám bạc
Hạt muối người thôi mặn với xưa sau.




Cây cầu đổi màu

Tôi tìm gì
đêm mùa hạ rạc rài bảng đèn xanh đỏ
tự hỏi cây cầu sẽ đổi màu gì ở giây tiếp theo
 đoán trật
đơn giản vậy tôi còn không biết.

Mình đã như sông
chị đã cười nụ cười sen, đã nhịp đôi guốc gỗ và nắm tay em
thật chặt
tấm ảnh của chúng ta sau lưng có cây cầu đổi màu
khi màu ảnh lạt đi, nụ cười ấy em còn nhớ.

Đã mưa xóa dấu Hoàng thành
đã vui như trẻ thơ dù không biết mình đang về đâu
mùa hạ vẫn sen
chỉ chúng mình chẳng thể nào trở lại
 gõ guốc đến rộp chân.

Cây cầu giây sau sẽ đổi màu gì
em không biết
xòe tay chỉ thấy sông trôi.

(TCSH426/08-2024)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Từ Hoài Tấn - Đoàn Quỳnh Như - Thúy Liên  - Lê Tất Sĩ  - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn - Trần Hữu Dũng - Thái Hải - Nguyễn Man Kim - Thanh Tuyền - Hồng Vinh - Đào Duy Anh

  • Thúy Nga, Trần Tịnh Yên, Nguyễn Thị Thái, Văn Công Hùng, Lê Quốc Hán, Nhất Lâm, Nguyễn Trung Bình

  • Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh  

  • THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...

  • NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...

  • ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .

  • MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .

  • MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...

  • ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng

  • LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang

  • PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa

  • NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá                         Vọng Phu thế này?

  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa