LÊ HẢI KỲ
Minh họa: Nguyễn Thiện Đức
Mất ngủ
hoa trắng không về
tôi leo lên đỉnh nhớ tìm hương
thâm sơn mất ngủ
cơn mất ngủ bợt thời gian
những mầm sương dặm vá dung nhan
lú nhú xuân xưa
bóng đêm đùn lên núi
cheo leo trên hàng mi chẳng chịu cài then
có phải là em
không về vườn khuya hái trăng hạ huyền cài tóc rối
nên tôi,
lao tâm khổ tứ
thức trắng mùa hương.
Con ngựa mù số bảy
như chàng trai bảy vía
con ngựa mù
tắm trăng non bảy núi
lặng nghe bảy tiếng vĩ cầm
bảy thanh âm tung vó
bụi đỏ hát bảy khúc câm
đêm vọng bảy hồi âm
trăng thì thầm hoang lạnh
con ngựa mù mở mắt
bảy ngọn núi
mọc ra bảy tiếng hí mờ sương
bụi đỏ hoen vĩ cầm
tiếng vĩ cầm chảy vào hiu quạnh
tôi thấy,
suối nguồn và hết thảy giống loài
bắt đầu bay bổng
trăng non nhấp nháy bảy lần
hỏi,
con ngựa mù số bảy?
(TCSH429/11-2024)
BẠCH DIỆP
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.