LÊ HẢI KỲ
Minh họa: Nguyễn Thiện Đức
Mất ngủ
hoa trắng không về
tôi leo lên đỉnh nhớ tìm hương
thâm sơn mất ngủ
cơn mất ngủ bợt thời gian
những mầm sương dặm vá dung nhan
lú nhú xuân xưa
bóng đêm đùn lên núi
cheo leo trên hàng mi chẳng chịu cài then
có phải là em
không về vườn khuya hái trăng hạ huyền cài tóc rối
nên tôi,
lao tâm khổ tứ
thức trắng mùa hương.
Con ngựa mù số bảy
như chàng trai bảy vía
con ngựa mù
tắm trăng non bảy núi
lặng nghe bảy tiếng vĩ cầm
bảy thanh âm tung vó
bụi đỏ hát bảy khúc câm
đêm vọng bảy hồi âm
trăng thì thầm hoang lạnh
con ngựa mù mở mắt
bảy ngọn núi
mọc ra bảy tiếng hí mờ sương
bụi đỏ hoen vĩ cầm
tiếng vĩ cầm chảy vào hiu quạnh
tôi thấy,
suối nguồn và hết thảy giống loài
bắt đầu bay bổng
trăng non nhấp nháy bảy lần
hỏi,
con ngựa mù số bảy?
(TCSH429/11-2024)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê