Tiểu thuyết "Công chúa nhỏ" của Frances Hodson Burnett kể câu chuyện về cô tiểu thư thất thế, nhưng vẫn mang trong mình cốt cách lớn.
Sách "Công chúa nhỏ" do Nguyên Tâm dịch, mới được phát hành ở Việt Nam.
Cô tiểu thư 7 tuổi Sara Crewe phải rời xa mảnh đất Ấn Độ đầy nắng để tới London xa xôi. Đại úy Crewe - cha của Sara - đã tìm cho con gái một ngôi trường tốt: trường tư thục của cô Minchin. Để Sara luôn có cuộc sống thoải mái của một nàng công chúa, Đại úy Crewe mua cho con gái một tủ áo hoành tráng đầy áo lông đắt tiền, mũ gắn lông đà điểu và cả bít tất lụa. Chúng khiến nhiều phụ nữ trong cửa hàng thời trang không khỏi ngạc nhiên. Họ nghĩ cô bé có đôi mắt luôn mở to màu xám khói và mái tóc đen hẳn phải là con gái của một vương công Ấn Độ.
Ở đây Sara sống cuộc sống của một nàng công chúa. Cô bé có hầu gái riêng, có một căn phòng rộng rãi, với phòng khách và bàn để uống trà chiều cùng các bạn. Sara đã tỏ rõ sự thông minh của mình khi có thể nói chuyện thật trôi chảy và mượt mà bằng ngoại ngữ. Là một đứa bé ngoan ngoãn, hòa đồng và dễ mến, Sara như thể một thiên thần ở trường học. Sara giúp Ermegarde trong học tập và luôn khích lệ cô bạn nhút nhát của mình. Nhờ có Sara mà Ermegarde xóa đi mặc cảm tự ti rằng mình chỉ là một đứa ngốc nghếch và béo ú. Cô bé luôn quan tâm, dỗ dành Lottie - một cô bé 4 tuổi tội nghiệp không còn mẹ. Ngay với cả Becky - phụ việc ở dưới bếp, người luôn ám đầy mùi khói và dầu mỡ, Sara cũng đối xử chân thành. Chính những điều này khiến một người phụ nữ nhỏ nhen, ích kỷ như cô Minchin không hài lòng. Nhưng vì gia tài kếch xù của Sara, người đàn bà tham lam ấy vẫn chiều chuộng cô bé hết lòng.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 11, mọi tai họa ập đến với Sara. Cô được tin Đại úy Crewe chết vì bệnh sốt rét rừng ở Ấn Độ. Gia tài kếch xù của Sara bị mất sạch vì công việc làm ăn thất bại của bố. Giờ đây, cô chỉ là một đứa bé không người thân, không một xu dính túi. Số tiền bỏ ra để tổ chức sinh nhật cũng sẽ không có ai thanh toán. Cô Minchin vô cùng tức giận và lập tức lộ bộ mặt thật của mình. Sara tội nghiệp từ đó phải cởi bỏ những bộ quần áo đắt tiền, mặc một bộ váy đen cũ kỹ và xuống làm việc dưới bếp.
Căn phòng rộng rãi với nội thất đắt đỏ không còn nữa. Thay vào đó là căn buồng áp mái bẩn thỉu và lạnh lẽo. Nhưng bằng một nhân cách cao thượng Sara đã dũng cảm đối mặt với nghịch cảnh. Cô bé không hề van lơn hay cầu xin sự giúp đỡ. Cô bé vẫn cư xử thật nhã nhặn với tất cả mọi người: luôn lịch sự, không hề nổi xung ngay cả với những kẻ nhạo báng mình.
Sara tin rằng mình là "công chúa" nếu cư xử như một công chúa. Tuy mất đi tiền bạc nhưng Sara vẫn còn những người bạn tốt bụng như Becky, Lottie và Ermegarde. Bằng một trái tim lạc quan và yêu đời, Sara luôn tìm thấy hạnh phúc ở căn buồng áp mái cũ kỹ.
Tình cảm, sâu sắc, lay động và đầy nhân văn, Công chúa nhỏ là một kiệt tác của Frances Hodgson Burnett. Ban đầu, tác phẩm là một vở kịch được trình diễn trên sân khấu Broadway vào năm 1902. Chính sự đón nhận nhiệt tình của công chúng đã thôi thúc Burnett viết thành tiểu thuyết và ra mắt tại Mỹ vào năm 1905. Nổi tiếng thế giới với cái tên Sara Crewe, tiểu thuyết này đã 7 lần được chuyển thể thành phim với các phiên bản của Mỹ, Nga, Anh và Nhật Bản.
Frances Hodgson Burnett viết văn từ khi 19 tuổi, nhưng mãi đến năm 30 tuổi bà mới gây được chú ý với các tác phẩm dành cho thiếu nhi. Ngoài Công chúa nhỏ bà còn được độc giả Việt Nam biết đến với tiểu thuyết Khu vườn bí mật.
Nguồn: Quỳnh Anh - vnexpress
MAI VĂN HOAN
Lẽ ra tôi không viết bài này. Thiết nghĩ văn chương thiên biến, vạn hóa, mỗi người hiểu một cách là chuyện bình thường. Tốt nhất là nên tôn trọng cách nghĩ, cách cảm thụ của người khác.
TRIỀU NGUYÊN
1. Đặt vấn đề
Nói lái được sử dụng rộng rãi trong giao tiếp thông thường, và trong văn chương (một lối giao tiếp đặc biệt). Để tiện nắm bắt vấn đề, cũng cần trình bày ở đây hai nội dung, là các hình thức nói lái ở tiếng Việt, và việc sử dụng chúng trong văn chương.
NGUYỄN KHẮC PHÊ
(Đọc tiểu thuyết “Huế ngày ấy” của Lê Khánh Căn, Nxb. Quân đội nhân dân, 2006).
HỒ ĐĂNG THANH NGỌC
(Đọc “Song Tử” của Như Quỳnh de Prelle)
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Thiên Thị viết tắt TTT hay đọc là 3 Tê, tôi liên tưởng đến những T thơ ca:
GIÁNG VÂN
Tôi gọi chị là “ Người truyền lửa”.
LGT: Trong khi giở lại tài liệu cũ, tình cờ chuỗi thơ xuân năm Ất Dậu 2005 của Thầy Trần Văn Khê xướng họa với chị Tôn Nữ Hỷ Khương và anh Đỗ Hồng Ngọc rơi vào mắt.
Là một nhà văn có sự nghiệp cầm bút truân chuyên và rực rỡ, sau cuốn tiểu thuyết “Chuyện ngõ nghèo”, có thể coi như cuốn tự truyện của nhà văn, Nguyễn Xuân Khánh chủ trương gác bút. Bởi ông biết mỗi người đều có giới hạn của mình, đến lúc thấy “mòn”, thấy “cùn” thì cũng là lúc nên nghỉ ngơi.
Nhà văn Ngô Minh nhớ ông và bạn văn cứ gặp nhau là đọc thơ và nói chuyện đói khổ, còn nhà thơ Anh Ngọc kể việc bị bao cấp về tư tưởng khiến nhiều người khát khao bày tỏ nỗi lòng riêng.
Tháng 4.1938, Toàn quyền Đông Dương đã “đặt hàng” học giả Nguyễn Văn Huyên thực hiện công trình Văn minh Việt Nam để dùng làm sách giáo khoa cho bộ môn văn hóa VN trong các trường trung học. Một năm sau, công trình hoàn thành nhưng lại không được người Pháp cho phép xuất bản.
TRẦN HOÀI ANH
NGUYỄN VĂN MẠNH
Kỷ niệm 140 năm ngày sinh Cụ Huỳnh Thúc Kháng
MAI VĂN HOAN
Vào một ngày cuối tháng 5/2016 nhà thơ Vĩnh Nguyên mang tặng tôi tác phẩm Truyện kể của người đánh cắp tượng Phật Thích Ca Mâu Ni vừa mới “xuất xưởng”.
Trong đời sống học thuật, nhất là khoa học xã hội, có rất nhiều thân danh dành cho số đông, công chúng (quen xem tivi, nghe đài đọc báo) nhưng cũng có những tiếng nói chỉ được biết đến ở phạm vi rất hẹp, thường là của giới chuyên môn sâu. Học giả Đoàn Văn Chúc là một trường hợp như vậy.
Dồn dập trong ba tháng Tám, Chín, Mười vừa qua, tám trong loạt mười cuốn sách của nhà nghiên cứu về Lịch sử Việt Nam thời Tây Sơn Nguyễn Duy Chính liên tiếp ra đời (hai cuốn kia đã ra không lâu trước đó). Cuộc ra sách ồ ạt này cộng thêm việc tác giả về thăm quê hương đã thu hút sự chú ý của bạn đọc và các nhà nghiên cứu ở Việt Nam.
NHƯ MÂY
Chiều 14/8/2016 không gian thơ nhạc bỗng trải rộng vô cùng ở Huế. Hàng trăm độc giả mến mộ thơ Du Tử Lê và bạn bè văn nghệ sĩ từ các tỉnh Kiên Giang, Đắk Lắk, Quảng Nam, Quảng Trị, Đà Nẵng, Hà Nội đã về bên sông Hương cùng hội ngộ với nhà thơ Du Tử Lê.
NGUYỄN KHẮC PHÊ
Trích Tự truyện “Số phận không định trước”
Từ ngày “chuyển ngành” thành anh “cán bộ văn nghệ” (1974), một công việc tôi thường được tham gia là “đi thực tế”.
NGÔ MINH
Nhà văn Nhất Lâm (tên thật là Đoàn Việt Lâm) hơn tôi một giáp sống, nhưng anh với tôi là hai người bạn vong niên tri kỷ.
NGUYÊN HƯƠNG
Ở Huế, cho đến hôm nay, vẫn có thể tìm thấy những con người rất lạ. Cái lạ ở đây không phải là sự dị biệt, trái khoáy oái oăm mà là sự lạ về tư duy, tâm hồn, tư tưởng. Thiên nhiên và lịch sử đã vô cùng khoản đãi để Huế trở thành một vùng đất sản sinh ra nhiều cá nhân có tầm ảnh hưởng lan tỏa. Và trong số những tên tuổi của Huế ấy, không thể không nhắc đến cái tên Thái Kim Lan.
GIÁNG VÂN
Cầm trên tay tập thơ với bìa ngoài tràn ngập những con mắt và tựa đề “Khúc lêu hêu mùa hè”(*), một cái tựa đề như để thông báo về một cuộc rong chơi không chủ đích, và vì vậy cũng không có gì quan trọng của tác giả.