"Chúa sân" khao Tết

14:45 27/01/2010
NGUYỄN VĂN CHƯƠNGÁnh nắng ban mai chiếu vào mắt làm chú mèo con mở choàng. Nó nhìn ra sân, thấy một bầy lóc nhóc gà, vịt, ngan, cún, ỉn đang cười đùa. Mèo con nhảy phóc ra, xù lông, giương mắt, "meo" một tiếng rồi gườm gườm nhìn lũ nhóc.

Ảnh: Internet

- Này! Có biết ta là ai không? Mèo con hỏi.

- À... ừa... Thì cậu là mèo con chứ gì? Cún con đáp.

- Xì... Sao lại mèo con? Tớ là "tiểu hổ" nghe chưa? Xem tớ có giống hổ không nào? Ngày xưa, hổ còn là học trò của cụ ky tớ đấy, các cậu không nhớ à?

Vịt thủng thẳng:

- Cậu chỉ đúng là mèo thôi. Nhưng muốn là hổ, chúng tớ gọi hổ cũng được - "hổ con" nhé?

- Không phải "hổ con", mà là "tiểu hổ" nghe mới oai. Các cậu phải gọi tớ là "chúa sơn lâm" nữa.

Cả bọn cười ồ:

- Nhưng ở đây làm gì có núi rừng. Chỉ có mảnh sân con này với bọn chúng tớ. Hay gọi cậu là "chúa sân" được không?

Mèo con nghĩ: "sân" hay "sơn lâm" cũng chẳng sao. Có chữ "chúa" là oách rồi. Nó bèn gật đầu "Ừ" một tiếng trong cổ họng cho có vẻ oai vệ. Nhưng là "chúa" chẳng lẽ không tỏ tài năng gì với đám "thần dân" này thì làm sao họ kính phục? Bởi vậy "chúa" phán:

- Sắp Tết rồi. Ta sẽ khao các ngươi một bữa tiệc thịt chuột ra trò. Đêm ba mươi Tết, cỗ bàn bánh trái có nhiều, bọn chuột thế nào cũng mò ra vụng. Ta sẽ trổ võ nghệ cao cường bắt hết bọn chúng thết đãi các ngươi vào sáng mồng một Tết mừng năm mới, nghe chưa?

Cả bọn buồn cười quá nhưng cố bụm miệng "vâng' một tiếng rõ to. Mèo con khoái chí, vểnh râu mép, khệnh khạng bước đi.

Ba mươi Tết, Mèo con ra cào nát thân cây cau để giũa vuốt. Đêm. Cả nhà luộc bánh tét, lịch kịch làm cỗ mãi quá giao thừa mới xong. Khi mọi người yên giấc, mèo con vươn vai bắt đầu lùng sục khắp trên nhà, xó bếp. Thoáng thấy thằng chuột thập thò mấy chỗ cây bánh tét, mèo con lao đến. Nó hất cây bánh để tìm chuột. Bỗng... "uỵch"! Mèo con bị một đòn trời giáng vào giữa lưng. Nó hốt hoảng quay phắt lại, xù lông, trợn mắt, giơ vuốt phòng thủ, tưởng tướng chuột tấn công. Hóa ra một cây bánh tét bị đổ. Mèo con vừa đau vừa tức, thề quyết bắt được chuột mới hả giận. Nó phốc ngay lên nóc chạn lùng sục. Mèo con đu người lên miệng cái xoong to. "Xoảng". Cả xoong và mèo rơi xuống đất. Miệng xoong úp chụp lấy nó. Mèo "ngao ngao" ầm ĩ cố tìm cách chui ra. Nhưng cả mèo và tiếng mèo bị giam trong xoong cho đến sáng.

Vừa được cô chủ mở nắp "nhà giam", mèo con nhoáng nhoàng lao ra sân như mũi tên bắn. Bọn "thần dân" hò reo ầm lên:

- Hoan hô "Tiểu hổ"! Hoan hô "chúa sân"! Chúng ta chuẩn bị đánh chén thịt chuột "chúa" khao Tết này!

Mèo con xấu hổ quá, cúp tai, phóng một mạnh ra ngoài cánh đồng không dám quay đầu lại.

N.V.C
(120/02-99)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HOÀNG TỐ MAI

    "Ta muốn nhìn bông hoa đen nở nụ, trên cánh mỏng là đường diềm trắng gấp khúc uốn lượn, giá mà ta được nhìn thấy".

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

    1.
    Dòng sông đó đã chết. Trơ đáy. Những cọng cỏ đôi bên bờ sông bây giờ cũng chát khét như mùi đất. Sự sống ở đó mơ hồ như chưa thể từng có một mầm sống nơi này.

  • ĐỨC BAN

    Từ thành phố N. lên xứ Kẻ Xá đâu đấy, người ta bảo, có thể đi đường bộ bằng ô tô, hoặc đáp thuyền gắn máy ngược sông Duềnh. Võ My chọn đi đường sông.

  • LÊ THỊ KIM SƠN

    Đừng có cười nữa, đừng có cười nữa mà. - Lời nói nửa như van nài, nửa như ra lệnh của Thy làm cho cơn cười ngặt nghẽo của Kha trở nên im bặt.

  • NGUYỄN VĂN UÔNG

    Không biết cái tục thờ ngài đội Cóc ở làng ấy xuất phát từ bao giờ. Có người bảo là chỉ mới hơn trăm năm trở lại đây, khi làng thỉnh tôn tượng tự nhiên của ngài vào an vị trang nghiêm trong gian đầu tả nội đình, hướng mặt nhìn bao quát tiền đường, nơi mỗi kỳ tế tự, các bô lão lễ bái hiến tế, cung nghinh long thần thổ địa.

  • NGUYÊN QUÂN

    Gã đi dọc dãy hành lang của tầng năm, cái hành lang dài hun hút gần như không còn chút ánh sáng nào sót lại, ngoài chút mơ hồ xanh lẻo trên cái mặt số lân tinh của chiếc đồng hồ đeo tay. 0 giờ, đã qua thêm ngày nữa, một ngày trong mười lăm ngày về ẩn trú ở thành phố bên chân biển cả.

  • PHẠM DUY NGHĨA   

    Chẳng gì thú bằng đón bão trên đại ngàn, thằng bé nhận ra điều đó từ ngày đem đàn dê lên núi cao.

  • VĨNH QUYỀN

    Nước loạn, sứ quân nổi lên cát cứ khắp nơi. Động chủ họ Trương ngủ mơ rồng vàng. Đám văn nhân môn khách quả quyết điềm lành, ứng chân mạng đế vương, thống nhất thiên hạ.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Dưới cơn mưa sơn cước tầm tã, Hòn Đá Thiêng cheo leo bên sườn núi tự thiên thu kể cho già bản Thào A Phạ nghe, chuyện rằng:

  • NGUYỄN THỊ THANH LƯU

    Tôi chìa cuốn sách đã mở sẵn trang lót bìa ngập ngừng đưa cho ông nhà văn tuổi ngũ tuần đang cúi đầu trên những chồng sách mới tinh đợi kí.

  • ĐẶNG MINH CHÂU

    Làng đang tẻ, tẻ muốn chết được. Vì chẳng có chuyện gì ồn ào để có cớ tán gẫu với nhau.

  • PHẠM NGỌC TÚY

    Bà Mận tháo cái giỏ trên vách xuống. Hôm nay có nắng bà định ra vườn hái ít trái đậu vào kho; đậu la ve ở miền cao thường trồng sớm do không lo có lụt.

  • TRU SA

    Tôi lấy bao thuốc ra và rút thêm một điếu. Tôi rít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Khói thuốc bay thành một vệt dài, uốn éo hồi lâu rồi từng lớp rã ra, tan biến vào khoảng không.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1.
    Mỗi buổi sáng thức dậy tôi đều thấy mình bị nhốt trong những chiếc hộp giả lập quen thuộc. Tôi sung sướng thụ hưởng và có nguy cơ thích thú ngày một rõ rệt đến độ không muốn [không còn] bất kỳ [ys][thức] rời bỏ nào hoặc tìm kiếm cơ hội rời bỏ cùng với những câu trả lời phiến diện cho riêng bản thân tôi về sự tồn tại, về hình hài của vũ trụ này.

  • NGUYỄN THỊ THANH LƯU

    Đó là bức ảnh bán khỏa thân của một phụ nữ trạc ngoại tứ tuần, được chụp theo trào lưu “tự sướng” trong không gian chật chội của một phòng tắm nhỏ, lổn nhổn khăn khố đủ màu, rất đặc trưng cho kiểu nhà tắm nhõn vài mét vuông nhưng kiêm đủ chức năng phòng vệ sinh chung cho cả gia đình ở các đô thị lớn của Việt Nam.

  • VŨ THANH LỊCH

    Làng mở hội lớn. Năm năm một lần. Người thập phương dồn về không biết bao nhiêu mà kể.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    Ra khỏi quán cà phê một đoạn, tôi bước chậm lại. Gió đêm từ mặt sông hắt lên lành lạnh. Lần tay vào túi áo mới hay gói thuốc lá lúc nãy còn bỏ quên trên bàn, tôi vội quay về quán.

  • LÊ HÙNG VỌNG
                Tặng D.

  • AN PHÚ

    Trong không gian yên ắng của ngọn đồi, trên bầu trời không còn ngôi sao nào đêm nay, chỉ có những giọt mưa lả tả, gió và lớp rêu mờ lám xám bên bức tượng.

  • NHỤY NGUYÊN

         Truyện ngắn