"Chúa sân" khao Tết

14:45 27/01/2010
NGUYỄN VĂN CHƯƠNGÁnh nắng ban mai chiếu vào mắt làm chú mèo con mở choàng. Nó nhìn ra sân, thấy một bầy lóc nhóc gà, vịt, ngan, cún, ỉn đang cười đùa. Mèo con nhảy phóc ra, xù lông, giương mắt, "meo" một tiếng rồi gườm gườm nhìn lũ nhóc.

Ảnh: Internet

- Này! Có biết ta là ai không? Mèo con hỏi.

- À... ừa... Thì cậu là mèo con chứ gì? Cún con đáp.

- Xì... Sao lại mèo con? Tớ là "tiểu hổ" nghe chưa? Xem tớ có giống hổ không nào? Ngày xưa, hổ còn là học trò của cụ ky tớ đấy, các cậu không nhớ à?

Vịt thủng thẳng:

- Cậu chỉ đúng là mèo thôi. Nhưng muốn là hổ, chúng tớ gọi hổ cũng được - "hổ con" nhé?

- Không phải "hổ con", mà là "tiểu hổ" nghe mới oai. Các cậu phải gọi tớ là "chúa sơn lâm" nữa.

Cả bọn cười ồ:

- Nhưng ở đây làm gì có núi rừng. Chỉ có mảnh sân con này với bọn chúng tớ. Hay gọi cậu là "chúa sân" được không?

Mèo con nghĩ: "sân" hay "sơn lâm" cũng chẳng sao. Có chữ "chúa" là oách rồi. Nó bèn gật đầu "Ừ" một tiếng trong cổ họng cho có vẻ oai vệ. Nhưng là "chúa" chẳng lẽ không tỏ tài năng gì với đám "thần dân" này thì làm sao họ kính phục? Bởi vậy "chúa" phán:

- Sắp Tết rồi. Ta sẽ khao các ngươi một bữa tiệc thịt chuột ra trò. Đêm ba mươi Tết, cỗ bàn bánh trái có nhiều, bọn chuột thế nào cũng mò ra vụng. Ta sẽ trổ võ nghệ cao cường bắt hết bọn chúng thết đãi các ngươi vào sáng mồng một Tết mừng năm mới, nghe chưa?

Cả bọn buồn cười quá nhưng cố bụm miệng "vâng' một tiếng rõ to. Mèo con khoái chí, vểnh râu mép, khệnh khạng bước đi.

Ba mươi Tết, Mèo con ra cào nát thân cây cau để giũa vuốt. Đêm. Cả nhà luộc bánh tét, lịch kịch làm cỗ mãi quá giao thừa mới xong. Khi mọi người yên giấc, mèo con vươn vai bắt đầu lùng sục khắp trên nhà, xó bếp. Thoáng thấy thằng chuột thập thò mấy chỗ cây bánh tét, mèo con lao đến. Nó hất cây bánh để tìm chuột. Bỗng... "uỵch"! Mèo con bị một đòn trời giáng vào giữa lưng. Nó hốt hoảng quay phắt lại, xù lông, trợn mắt, giơ vuốt phòng thủ, tưởng tướng chuột tấn công. Hóa ra một cây bánh tét bị đổ. Mèo con vừa đau vừa tức, thề quyết bắt được chuột mới hả giận. Nó phốc ngay lên nóc chạn lùng sục. Mèo con đu người lên miệng cái xoong to. "Xoảng". Cả xoong và mèo rơi xuống đất. Miệng xoong úp chụp lấy nó. Mèo "ngao ngao" ầm ĩ cố tìm cách chui ra. Nhưng cả mèo và tiếng mèo bị giam trong xoong cho đến sáng.

Vừa được cô chủ mở nắp "nhà giam", mèo con nhoáng nhoàng lao ra sân như mũi tên bắn. Bọn "thần dân" hò reo ầm lên:

- Hoan hô "Tiểu hổ"! Hoan hô "chúa sân"! Chúng ta chuẩn bị đánh chén thịt chuột "chúa" khao Tết này!

Mèo con xấu hổ quá, cúp tai, phóng một mạnh ra ngoài cánh đồng không dám quay đầu lại.

N.V.C
(120/02-99)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Khúc sông lặng lẽ như thói quen của nó vẫn lặng lẽ vào mùa thu nước kiệt. Bây giờ, dòng chảy chỉ còn là một dải nông lờ, xuống đến tận mép nước mới nghe được tiếng chảy róc rách như tiếng nói thầm.

  • “Ai cũng biết rằng tạo hóa sinh ra đất, nước, cây cỏ, chim muông, thú vật... và con người. Động vật có trước con người có sau. Như vạy họ là tiền bói của con người. Đã không thờ kính tiền bối, lại làm điều ác với họ, con người phải gánh chịu lấy hậu quả. Âu đó cũng là lẽ trời...!”

  • Chủ nhật, tôi đến thăm một người bạn quen nhưng không thân lắm ở bên kia Cầu Kho, phía Tây Bắc thành phố. Đã dăm bảy năm nay tôi không gặp anh, mặc dù đã biết anh chuyển về dạy ở Đại học Nông Lâm khá lâu.

  • Truyện ngụ ngôn của TRIỀU NGUYÊN

  • Truyện ngắn “Sóng ngoài khơi” đã tránh được gần như tất cả những trò “dỏm” của nhiều người cầm bút hôm nay: Viết về tình dục với cung cách ồn ào như thể đây là món tân kỳ về tư tưởng và nghệ thuật nhưng thật ra chỉ cho thấy thói a dua thời trang và sự thiếu hiểu biết về văn chương đương đại. Với một bút pháp tinh tế, thông minh, và kiềm chế, “Sóng ngoài khơi” đã thể hiện được bản lãnh văn chương của một tác giả trẻ khi đụng tới đề tài nằm ngoài kinh nghiệm bản thân như Khánh Phương. PHAN NHIÊN HẠO

  • 1. Con đường nhầy nhụa dẫn xuống chân dốc đã được ai đó rắc lên ít cát khô. Trời nắng hay mưa thì con đường vẫn thế. Để đi được vào cái xóm tự lập này không còn con đường nào khác.

  • Vào cái giây phút định mệnh ấy, tiếng hát nức nở của Khánh Ly vọng tới: Đêm nay hòa bình sao mắt mẹ chưa vui, Mẹ hãy ra đây nhìn phố ngập người. Đêm nay hòa bình, không nụ cười trên môi. Nhìn quanh đây không ai còn lại…vỗ về cơn say dịu dàng của tôi.

  • Anh chị dọn về đây từ hồi mới cưới nhau. Căn phòng xinh xinh, quét vôi xanh nhạt, trang nhã và sạch sẽ.

  • PHẠM XUÂN PHỤNGNgười thợ học việc rán một hơi cuối cùng. Đó là hơi quyết định sự thành bại của sản phẩm. Đốm thủy tinh lỏng đỏ rực đầu ống xuy phồng to lên, đẹp như một quả cầu lửa sáng chói. Đoạn, anh đưa quả cầu lửa vào lỗ khuôn rồi vừa thổi vừa xoay vừa nhấc dần đầu ống xuy đồng lên cao. Cuối cùng, bằng một động tác dứt khoát, anh xoáy mạnh, cắt lìa đầu ống khỏi phần còn lại của quả cầu lửa hơi nhô ra trên lỗ khuôn.

  • NGUYỄN BẢNTôi nhổ vào hai lọ crem Tokalon trắng và hồng, loại crem Pháp đắt tiền đang dùng dở của bà, rồi vảy nước bọt đi cho mất dấu.

  • NGUYỄN ANH ĐÀONàng vào Phú Xuân đã gần hai tháng. Giữa cảnh ngựa xe tấp nập, khăn áo lượt là, muôn hồng nghìn tía của chôn kinh thành, không làm cho lòng nàng nguôi ngoai nỗi nhớ cố hương. Ở cái làng nằm khuất dưới những rặng liễu bên Hồ Tây, vào mùa này rực lên màu vàng của những cuộn tơ óng ả vắt trên bờ giậu. Gió thu lồng lộng mơn man như những ngón tay thiếu nữ nhẹ bứt những chiếc lá đào úa vàng rắc xuống hồ làm thành những chiếc chong chóng quay tít trên mặt nước. Nàng đắm chìm trong nỗi nhớ nhà, nhớ kinh thành cũ với những đền đài, chùa miếu, tuy không thật uy nghi tráng lệ nhưng in đậm dấu vết của thời gian mà mỗi triều đại như khắc hằn trên đó những nét tinh hoa của một nền văn vật nghìn năm.

  • BÙI MINH QUỐCHoạ sĩ Từ Thành bạn tôi, vào thời khốn đốn nhất phải xoay sang làm mặt nạ để sống qua ngày. Ông thường làm các mặt nạ hề đủ loại, mặt ông địa, mặt chó, mặt khỉ, mặt gấu... và cả các thứ mặt tướng cướp. Khách hàng của ông toàn trẻ con. Vào mùa nắng ráo- mùa vui chơi của lũ trẻ, ông bán khá chạy. Biết tụi nhỏ chẳng có mấy tiền, ông bán rẻ, lấy công làm lãi, nên cũng chỉ tạm đủ sống. Nhưng vào mùa mưa gió bão bùng, hàng ế, thì ông đói.