Đây thật sự là một quyết định rất hợp lý, đúng với nguyện vọng của đông đảo nhân dân cả nước.
Việc tổ chức một kỳ ASIAD là quá khả năng của Việt Nam
Như vậy, sau nhiều lần bàn bạc, chiều 17/4, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã giao Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch chủ trì, phối hợp với Bộ Ngoại giao và Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội khẩn trương làm việc với Hội đồng Olympic châu Á (OCA) và các đối tác liên quan để có phương án phù hợp rút đăng cai, không tổ chức ASIAD 18 tại Hà Nội. Việt Nam sẽ xin đăng cai tổ chức ASIAD vào thời điểm thích hợp.
Với những người yêu thể thao, việc được chứng kiến một kỳ ASIAD tại Việt Nam không khác gì trong mơ. Tuy nhiên, chúng ta đã bỏ ước mơ xa vời và đó là một quyết định đúng.
GDP Việt Nam năm 2013 là xấp xỉ 176 tỷ USD, trong khi đề án tổ chức ASIAD được đưa ra với kinh phí 150 triệu USD. Tuy nhiên, theo nhiều chuyên gia đây là một con số không tưởng. Ngay cả Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh khi trả lời báo chí cũng cho rằng với số tiền 150 triệu USD ta không thể tổ chức được một kỳ ASIAD.
Chính phủ đã nhìn thẳng vào thực tế đó là Việt Nam đang chịu ảnh hưởng nặng nề của khủng hoảng tài chính và suy thoái kinh tế toàn cầu, tình hình kinh tế - xã hội trong nước còn nhiều khó khăn. Chúng ta không thể bỏ tiền “tấn” khi đất nước còn nghèo, người dân còn nhiều nơi còn phải chạy ăn từng bữa. Nếu vẫn cố đăng cai ASIAD 18 sẽ mang tới rất nhiều rủi ro.
Thủ tướng Chính phủ đã đưa ra chỉ đạo hoàn toàn hợp lòng dân bởi vì ASIAD là đấu trường lớn, nhiều môn thể thao còn xa lạ và không phù hợp với chúng ta. Hơn nữa, thành tích của TTVN tại ASIAD phải nhìn nhận thẳng là càng ngày càng kém. Chúng ta hiện tại không có một VĐV nào có thể dễ dàng giành HCV của đại hội. Nếu nước chủ nhà thi đấu kém cỏi thì sẽ là phản ứng ngược.
Nói cho cùng, mục tiêu chính của các kỳ đại hội thể thao cũng là phổ biến thể thao đến với người dân để qua đó giúp người dân thêm yêu và tập luyện thể thao nhằm nâng cao thể chất của người dân. Tuy nhiên, khi mà những đồng tiền từ thuế của người dân dùng để nâng cấp những công trình cho cuộc chơi lớn và sau đó để nó "mọc rêu, xuống cấp" hoặc sử dụng sai mục đích giống như một số công trình phục vụ SEA Games 22 thì sẽ chẳng có ai ủng hộ.
Vẫn biết rằng, bỏ đăng cai ASIAD sẽ phần nào mất đi uy tín của Việt Nam trên bình diện quốc tế. Nhưng, nếu cứ cố tình đăng cai trong tình cảnh kinh tế hạn hẹp, tổ chức nhếch nhác, thiếu chuyên nghiệp, người dân không đồng tình thì như vậy, uy tín còn mất đi gấp nhiều lần.
Xin lấy ví dụ của Singapore, năm 1973, Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu đã có phát biểu gây chấn động. Ông cho rằng thời điểm đó, thay vì chạy đua theo thể thao chuyên nghiệp thành tích cao, Singapore chỉ nên phát triển thể thao cộng đồng, thể thao học đường. Chưa đầy một năm sau phát biểu của ông, tức đầu năm 1974, Ủy ban Olympic Singapore tuyên bố trả quyền đăng cai ASIAD 1978. Cho tới nay, quốc đảo sư tử vẫn chưa hề đăng cai ASIAD dù họ có đủ tiềm lực, họ dùng số tiền đó để đầu tư trực tiếp cho những người dân nước mình.
Quyết định xin rút không đăng cai tổ chức ASIAD 18 thật sự sáng suốt, hợp ý, hợp lòng dân và tin chắc rằng sẽ được nhân dân nhiệt liệt ủng hộ.
Theo VOV
Thừa Thiên Huế đang đứng trước cơ hội rất lớn để xây dựng Huế trở thành một đô thị lớn với đầy đủ tầm vóc, tính chất sánh ngang tầm với thủ đô Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh.
Thời buổi internet thật tuyệt vời, nói vui theo “teen” kiểu “sát thủ đầu mưng mủ” thì quả là “tiện ích như cú hích”. Với nhà văn, tác phẩm viết ra xong không nhất thiết phải in thành sách, cứ post lên blog cũng có hàng nghìn hàng vạn bạn đọc truy cập, rồi cư dân mạng khắp nơi trên thế giới cập nhật thông tin, coppi, comment bày tỏ quan điểm, phô bày xúc cảm ngay, vui ra phết, chí tình ra phết.
Ngày nay, khi văn học không hoàn toàn bấu víu vào những đại tự sự mà thay vào đó là sự lên ngôi của tiểu tự sự thì thế giới trong văn chương trở thành những thế giới ảo, dung chứa tất cả những lệch pha và ngụy tạo so với thế giới khách thể. Người sáng tạo cũng từ đó ý thức được sức mạnh trong việc cách tân bút pháp và thay đổi cảm quan trong thế giới chữ của mình.
NGUYỄN VĂN TOÀN
Té ra, cái thời nhân dân lao động làm chủ xã hội đã… xưa rồi Diễm. Và rằng, ở thời điểm hiện nay, VIP đã là một phần tất yếu của cuộc sống. Và họ cũng được dân gian nhìn nhận là những ông vua “con” ở cõi nhân tình thế thái khi sở hữu đầy ắp bao cơ man đô la và vàng bạc.
Huế là thành phố sông ngòi chằng chịt, từ sông đến đầm phá và biển. Đặc biệt, sông Hương và hệ thống thủy đạo kinh thành Huế cũng như các cồn bao quanh kinh thành phần lớn là hình ảnh mang tính biểu tượng của Huế, là một trong những cảnh quan chính của thành phố. Một sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa sông nước và lịch sử thành phố có khả năng tạo ra một sản phẩm du lịch độc đáo cho Huế, mở ra nhiều cơ hội việc làm và thu nhập cũng như cải thiện cuộc sống người dân dọc hai bên bờ sông.
Tri thức vốn dĩ là tài sản chung của nhân loại. Tri thức là cái kho học thuật vô giá mà mỗi con người cần được trau dồi để bảo đảm vai trò, chức năng của mình trong xã hội.
Việc đại biểu Đỗ Văn Đương (TP HCM) đề nghị Quốc hội nên có Luật Từ chức (17/11) khiến dư luận xã hội có những phản ứng trái ngược nhau trong mấy ngày trở lại đây.
Việt Nam đang đứng trước con đường có khá nhiều chông gai và nhiều thử thách. Hơn bất cứ quốc gia nào trên thế giới, Việt Nam cần nhiều sự đổi mới để tiếp tục phát triển.
Trong những năm gần đây, công cuộc công nghiệp hóa, hiện đại hóa nông nghiệp, nông thôn đã tạo nên sự trù phú cho nhiều làng quê Việt. Tuy nhiên, song hành với đó bản sắc văn hóa làng Việt đang bị mai một dần; nếu không có giải pháp gìn giữ thì những làng quê truyền thống, những nếp làng xưa sẽ chỉ còn trong ký ức.
I. Ba bước chuyển hệ hình trong văn học Việt Nam và vai trò của các nhà văn trẻ
SHO - Có cảm giác như xã hội đang mặc nhiên coi chuyện chạy điểm cho con em, chạy theo thành tích cho học trò lâu ngày đã thành thói quen khó chữa khiến người ta quên rằng lòng tự trọng, lòng nhân ái là cao hơn hết và cần có mặt hơn hết! Có phải người ta đã quên đi lòng tự trọng, lòng nhân ái cần có hay không? Tôi không bi quan đến mức nói rằng người ta đã quên nhưng quả thật không thể dửng dưng trước câu hỏi đó.
Bài viết này có thể gọi là sự nối tiếp bài " Các cây viết trẻ Việt liệu đã thua trên sân nhà? " cách đây không lâu của tôi. Tôi viết bài tiếp theo này là vì ở bài viết trước có nhiều ý kiến thảo luận của người đọc đã mở ra cho tôi những cách nhìn sâu rộng khác hơn về chủ đề đã nói trong bài viết trước.
LTS: Tình cờ trong lúc lang thang trên mạng, SHO đã đọc được bài viết này trong một blog. Thiết nghĩ đây cũng là vấn đề nảy sinh thực trạng đáng buồn giữa các nhà văn trẻ và các nhà xuất bản, SHO đăng tải để chúng ta cùng cận cảnh...
Tháng bảy về rồi, nơi quê nhà quê mẹ đã thu chưa? Nơi con ở bây giờ, gió đã chuyển mùa, để rồi chiều nay khi lang thang trên con đường xứ sở, con chợt thảng thốt nhận ra rằng chỉ còn vài ngày nữa thôi, mùa Vu lan sẽ lại về. Nhanh thật đó!
Với đặc thù của môn Lịch sử ở bậc THPT, những câu hỏi mang tính khái quát về tiến trình lịch sử sẽ có giá trị hơn nhiều so với những câu hỏi đi quá sâu vào tiểu tiết mà chúng ta vẫn gặp trong các đề thi Lịch sử hiện nay và kết quả thi nhiều khả năng sẽ tốt hơn.
Dễ ai quên câu hát: “Trời sinh voi trời không sinh cỏ, Thượng đế buồn Thượng đế bỏ đi”.
Lòng yêu nước vốn rất sâu sắc và mãnh liệt xét trên 2 bình diện xã hội gồm giai tầng lãnh đạo(người nắm quyền cai trị) và người dân (kẻ bị trị) đã có lúc bị mai một và chỉ còn như cái bóng khi dân bị bóc lột, hà hiếp còn vua, quan chỉ chăm chăm cướp đoạt, làm giàu, hưởng lạc và chia bè kéo cánh.
Có những tình huống mà im lặng không giúp ta tránh né được hiểm nguy, ngược lại chỉ làm tăng mối họa vì khiến người khác lầm tưởng im lặng là bạc nhược.
Bán bà con xa mua láng giềng gần, điều đó đúng trong trường hợp người láng giềng có đủ nhân cách và mức độ tự tin để chúng ta làm được điều đó.
Báo chí trong tháng 5.2011 vừa qua trong rất nhiều thông tin đời sống xã hội, có nêu những vấn đề nổi cộm khiến cho nhiều người cầm bút phải suy nghĩ.