NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Chiều hôm ấy mưa to lắm…
Được cô cho nghỉ sớm, tôi rời lớp học thêm vật lý và đi dạo cùng đứa bạn thân. Thấy lề đường ướt sũng mà trái tim tôi cũng ướt theo. Nhìn qua thấy đứa bạn đang nói chuyện điện thoại với cha của nó… thì ra, hơn nửa tuổi thơ này… tôi đã không có cha! Trời hôm nay thật lạnh nhưng chỉ lạnh bằng một góc nào thật nhỏ của tháng ngày trước, cái ngày mà cha tôi ra đi… nỡ để lại trước mắt đứa con gái bé nhỏ của ông một cái xác không hồn…
Ảnh: internet
Cái lạnh dằng xé da thịt tôi mất thôi! Bởi vì giờ tôi đã mãi đánh rơi một thói quen của mình từ nhiều năm về trước, đó là dù lạnh mấy cha vẫn quàng lên tôi chiếc áo ấm ca rô màu lính và đưa tôi đi khắp mọi nơi mà cha cho là niềm tự hào của xứ Huế này. Không đâu nhỉ?? Thói quen đó đã qua mất rồi, kể cả những lời yêu thương với cha khi xưa cũng bay theo tầm tay mất rồi. Tôi chỉ biết đổ lỗi cho số phận… và cái đời này đối với tôi thật vô thực vì nó quá bất công.
Dừng chân… ghé vào quán bánh quen thuộc thường tụ tập với bạn, tôi muốn mua một ít mang về nhà. Có lẽ tôi nhớ mùi của quán xá, cảm giác ấm áp bên những chiếc lò không phải của mình. Tôi cầm chiếc dù đặt xuống ghế nhựa… Trời đã tối từ lâu rồi, lại đang mưa nữa thế mà nãy giờ tôi chẳng buồn căng dù ra… Cũng chỉ là đơn giản thôi, những hạt nước mưa nhỏ bé trên khóe mắt của tôi này, sẽ chẳng ai biết rằng nó là nước mắt.
Tôi thật là một người quá suy nghĩ, đầu óc tôi chẳng bao giờ nghỉ ngơi kể từ khi trong tôi mang vết thương lòng, sự mất mát lớn nhất. Cha tôi cũng đi quá lâu, lâu lắm rồi mà... sao sự thân quen cứ níu lấy áo tôi. Nó khiến tôi khó chịu mỗi khi thở, và có cảm giác như nỗi buồn đan xen quá nhiều trong cuộc đời. Chắc bây giờ... tôi muốn có một người cha…
Khi tôi tưởng tượng lại cảnh còn bé, ngủ dậy mà giật mình khi đôi tay cha tôi lạnh ngắt, tôi hững hờ… nước mắt chảy và có lẽ tôi đang điên, điên theo cảm xúc… Và từ đó mà bàn tay tôi cứng hơn, nó cầm cây viết thật chắc chắn… nó viết ra sự thật, viết ra những ý tưởng mà trước kia tôi chưa hề hình dung đến. Và cũng vì thế mà tôi đã ngẩng cao đầu hơn, không phải là kiêu ngạo tỏ vẻ thanh cao mà chỉ là tôi thấy mình xứng đáng, mình phải sống tiếp. Tôi bất chợt, có lẽ là tôi muốn quên mất tuổi thơ của mình, quên hết những gì vừa đánh sau lưng mình mà bước tiếp.
Ai đó đã nói rằng: “Chết là bắt đầu cuộc sống cao quý hơn”. Tôi cũng hiểu ý này dù nó khác người, nhưng đối với tôi thật đớn đau. Cha tôi chết… và cái chết nó khắc trong tim tôi một vết sẹo sẽ chẳng ai có thể xóa được kể cả khi tôi tái sinh lần nữa.
Những bước chân mà tôi đi, ai đó đang dần nâng nó lên mà không hề cho tôi cảm giác đụng chạm. Mù quáng quá, tôi hận kẻ nào đang nắm thóp số phận. Tôi hận cái cảm giác lạnh lẽo của những bia mồ… cái sợ hãi lấn tới tôi xô đẩy tôi từng ngày. Tôi sợ cả cuộc đời này, mình không còn cơ hội để gọi tiếng “cha”. Tôi sợ mình sẽ quên mất từ đó, sẽ quên cả cách phát âm và ý nghĩa… Vì đã có lúc trong giấc mơ, tôi mơ mình hóa thân thành một con bướm trắng. Tôi từng bay đến một nơi gọi là địa ngục, tôi từng đối diện với thiên thần gãy cánh. Và khi đó thiên thần kể cho thân xác nghe về cõi âm ti… dù thấy sợ nhưng tôi vẫn len bước vào đó. Và ở đó, tôi đã thấy cha tôi. Thấy một người mà tưởng chừng như chưa bao giờ tan biến. Tôi dụi mắt nhìn vào hình hài nguyên vẹn đó mà ngỡ rằng sự thật cha đã đi (đó chỉ là một giấc mơ). Nhưng không, tôi thét lên vì sống mũi quá cay… Ở đây, tôi sẽ chẳng bao giờ sống được. Cái thứ không khí nuôi người sống ở trần gian nó khác nơi đây… toàn mùi hương tàn, bên cạnh những ai kia đang ngót mình giải mã từng sợi vải trắng. Cái vô hư mà tôi từng biết đến, nó vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều, vì ở nơi mà cha đã đến… nó đã nhai nghiến mất hạnh phúc của bao người.
Khi tôi nhìn mưa, hạt mưa nhỏ nhưng với một màn mưa dày đặc đến thế, nó như thể vuốt mờ sự sống. Con bướm trắng tưởng tượng ấy, tôi từng thấy một con bướm trắng tinh sau những ý tưởng văn điên loạn này. Đó là khi tôi vô tình mở cửa sân phơi của nhà mới (khi nhà tôi vừa xây thêm tầng), tôi bắt gặp một con bướm trắng tinh, nó toát lên một sự thanh cao thật đặc biệt mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều đó. Và đó cũng là lần đầu tiên, tôi thấy một con bướm đang bò, hay đang đi tướng của một con người. Không chỉ riêng tôi mà ngay cả chị bạn quen thân của tôi lúc đứng đó cũng thấy lạ. Con bướm trắng đó, một lúc lâu sau khi nó bò lui bò tới dưới nền thì cất cánh bay đi, tôi nhìn thật cao lên trời xem nó sẽ đi về hướng nào nhưng lối của nó là cửa sổ của tầng dưới. Tôi tính chạy xuống lầu, nhưng điều gì đó ngăn tôi lại, bắt tôi phải đi nơi khác. Tôi bỗng cảm thấy mệt mà lên giường nằm nghỉ. Tôi cũng lo nếu thấy chú bướm trắng đó lần nữa thì mình hay cả nó đều sẽ xao xuyến. Nó cũng giống chuyện trước đây, vì cứ hễ một thời gian là nhà tôi lại có một chú chim nhỏ quen thuộc bay vào.
Lang thang trên đường, tôi nghĩ mình là một chú mèo hoang đầy cảm xúc. Tôi tự thấy lạ cho mình, khi chính tôi khác với những đứa con gái khác???
Đó là một điều cha thường nói với tôi khi thấy tôi chơi mấy trò điện tử dành cho con trai, khi tôi chỉ vừa mới lên 5. Hạnh phúc cứ thoáng qua và gửi xuống tôi thật nhiều kỉ niệm ngày xưa ấy. Tôi nhớ nhất lúc tôi giận cha, nhăn mặt với cha, và bây giờ nhìn lại… tôi không có cha, tôi vẫn là một đứa trẻ không có cha… Với tôi, cha ở trong tim. Mỗi lúc ai hỏi tôi “cha cháu làm nghề gì?”, tôi đều trả lời cho họ tên và nghề nghiệp của cha, chứ chẳng bao giờ nói rằng cha tôi đã mất. Có chăng cũng chỉ là suy nghĩ của họ, họ thương hại tôi. Nhưng tôi vẫn còn ai đó trong trái tim, và sự thật này vẫn chưa hề bị đánh cắp.
Tại sao bây giờ tôi ít nhắc đến nhà, vì tôi nhói đau khi vừa bước vào cửa thì mình bị thức tỉnh hiện tại vì bức tượng của cha với nụ cười âu yếm nó, nó hóa đá từ lâu mất rồi… Và có lý do nào đó mà tôi luôn rất tự hào về gia đình? Vì bây giờ ở đó, tôi từng lớn lên và đã quá quen với từng bữa cơm của bà ngoại, tôi có một người anh trai tài giỏi, giàu tình cảm… và hơn bất kì ai, tôi có một người mẹ tuyệt vời nhất hành tinh.
Tôi vẫn luôn có động lực để sống tốt, vì tôi vẫn giống một người theo cái nhìn của mọi người, bờ môi cong và cặp mắt nhìn đời của tôi, nó buồn tự nhiên không ai nào thể tả…
(Suy nghĩ qua)
Xách bịch bánh vừa mua ở quán trên tay, tay còn lại, tôi nắm tay đứa bạn thân của mình:
- Phải về nhà nhanh thôi, trời đã tối mất rồi!
N.T.K.T
(SH287/01-13)
CHẾ LAN VIÊN
Hồi ký về Đoàn Nghệ thuật Xây dựng (Huế 1946)
NGUYỄN QUANG HÀ
(Bút ký)
Ông Lê nguyên giám đốc sở Văn hoá Bình Trị Thiên, một lần về Thủy Dương lấy tài liệu viết tuyên truyền cho vụ lúa mùa, đã cụng đầu với ông bí thư xã.
TẠ QUANG BỬU
(Hồi ký)
Tôi đã học ở trường Quốc Học bốn năm từ năm 1922 đến 1926, cách đây đúng 60 năm.
TRỊNH BỬU HOÀI
Đất trời đang mặc chiếc áo mới cho trần gian. Con người cũng thay chiếc áo mới cho mình. Chiếc áo khoác trên đôi vai sau một năm oằn gánh công việc. Chiếc áo phủ lên tâm hồn ít nhiều khói bụi thế nhân.
NHỤY NGUYÊN
Một câu trong Kinh Cựu ước: Khởi thủy là lời. Tôi không dám khoác thêm bộ cánh mới, mà chỉ muốn tìm cho nó một mỹ từ gần gũi: Khởi thủy là mùa Xuân.
ĐÔNG HƯƠNG
Trí nhớ tôi tự dưng quay trở về với tuổi thơ, tuổi ba mẹ vừa cho đi học. Ờ! Lâu quá rồi, cái Tết đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, trí nhớ lơ mơ trở lại khoảng đời thơ ấu, có lẽ đẹp nhất trong đời của mỗi con người của chúng ta.
TRẦN HỮU LỤC (Tùy bút)
Tháng Chạp ở quê tôi là tháng của hoa mai. Dường như màu của hoàng mai tươi thắm khắp mọi nẻo đường. Những chậu mai kiểng, vườn mai chùa, vườn mai nhà, đường phố mai, công viên mai, những thung lũng mai núi… đến thì lại nở đẹp một màu vàng mỏng nhẹ trong sương sớm.
DƯƠNG PHƯỚC THU (Bút ký lịch sử)
Nhiều năm men theo dấu chân của nàng Huyền Trân, công chúa nhà Trần mở đất Ô, Lý, hễ có dịp là tôi lại hành hương đất Bắc. Viếng đền thờ các vua nhà Trần ở làng Tức Mặc - nơi ấy nay thuộc phường Lộc Vượng, thành phố Nam Định.
HÀ THÚC HOAN
Những ai đã từng là học sinh trường Quốc Học - Huế đều có Một thời Quốc Học(1). Thời Quốc Học của tác giả bài viết này là ba năm học tập ở các lớp đệ tam (lớp 10), đệ nhị (lớp 11) và đệ nhất (lớp 12), từ năm 1956 đến năm 1959.
TRẦN HUY MINH PHƯƠNG (Tùy bút)
Thoáng một cái, xài hết ba trăm sáu mươi lăm ngày mà hổng biết. Bao dự tính giằng co rồi dang dở, chưa kịp nghĩ thấu, chưa xiết làm xong, phân vân nhiều nốt lặng, yêu người chưa sâu nặng, nợ người chưa trả xong… ngày giũ vội qua đi. Ngẩn ngơ, mùa về!
THIẾU HOA Hắn! Một vị khách không mời mà đến. Hắn đến viếng nhà tôi trong một đêm mưa to gió lớn. Cả nhà ai cũng biết sự có mặt của Hắn. Đêm đầu tiên cứ nghĩ Hắn chỉ trốn mưa tạm thời rồi hôm sau sẽ đi. Nhưng đến nay đã qua một mùa xuân, Hắn vẫn còn ung dung tự tại ở trong nhà, lại ở đúng trong phòng của tôi như một thành viên chính thức trong gia đình.
PHAN QUANG Trích hồi ký ... Đến thị xã Sơn La chiều hôm trước, sáng hôm sau trong khi chờ đến giờ sang làm việc với Khu ủy Tây Bắc, đồng chí Nguyễn Chí Thanh - mà các đồng chí gần gũi đều quen gọi bằng tên thân mật: anh Thao - cho mời chủ nhiệm nhà khách của khu tới.
VÂN NGUYỄN Tùy bút “Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...” (Trịnh Công Sơn)
PHAN THỊ THU QUỲ Ba tôi - liệt sĩ Phan Tấn Huyên, Nguyên Chánh Văn phòng Ủy ban Hành chánh Kháng chiến Thừa Thiên - thường dặn tôi mấy điều: dù khó khăn đến mấy cũng không được ngừng nghỉ phấn đấu học hành bởi tri thức là sức mạnh; dù như thế nào đi nữa cũng phải giữ cho được bản sắc văn hóa Huế rất đỗi tự hào của mình...
TẤN HOÀI Một khung trời mây Một dải gương lung linh cuộn quanh hoàng thành cổ kính. Trầm mặc và ưu tư. Tưởng chừng như thế!...
XUÂN HOÀNG Tôi được Hội Nhà văn Việt Nam cử đi thăm hai nước Ru-ma-ni và Bun-ga-ri đúng vào những ngày đầu xuân Mậu Thân, sôi động.
HỮU THU & BẢO HÂN Ký Đến bây giờ nhiều người vẫn chưa quên hình ảnh hãi hùng mà cơn bão mang tên Cecil tàn phá vào cuối tháng 10 của năm 1985 ở miệt phá Tam Giang của tỉnh Thừa Thiên-Huế.
PHẠM THỊ CÚC Thầy dạy lớp Nhì Thầy dạy lớp Nhì tên Thanh. Người thầy roi roi, hơi thấp và nhỏ con. Bù lại, thầy rất nhanh nhẹn và vui vẻ, hoạt bát, nụ cười luôn nở trên môi.
VĨNH NGUYÊN Biết sở Ngoại thương có đến năm ông vua, tôi tặc lưỡi - chà, thời buổi này tiếng vua quan nghe có vẻ mai mỉa làm sao ấy? Nhưng lên được ngôi vua đâu phải đơn giản? Dẫu vua ác, vua hiền, vua tài ba hay bất lực, vẫn là vua một thời và khối kẻ mong ước được "một ngày tựa mạn thuyền rồng"...
TRẦN THỊ HƯỜNG (*) Hồi Ký Mùa thu năm 1922 tôi rời thị xã Quảng Ngãi hòa trong dòng học sinh của nhiều miền trong đất nước về học tại trường nữ sinh Đồng Khánh (Huế).