NGUYỄN LÃM THẮNG
Minh họa: TÔ TRẦN BÍCH THÚY
Một tiếng chim ai vẽ trên tường vôi
nắng xâm hại bờ cỏ dại
những cánh hoa khô xác như những cánh hạc giấy
dây thép gai siết câu ca dao thất thổ
bức tường tự lột da mình
từng mảng thời gian co quắp
tháng năm vụn vỡ
lạnh lùng
tôi chạy ngược đám mây đói gió
đứng úp mặt trên dòng sông biến dạng
con sóng tiên tri hấp hối
cây sào cô đơn như dấu chấm than định mệnh
cắm xuống dòng đời tục lụy
những bậc cấp bến sông như những lằn roi ký ức
sinh ra dằng dặc nỗi phiền ưu
những viên đá xếp kề nhau
như những câu chuyện kể về một thế giới già nua bệnh hoạn
ngôn ngữ tật nguyền lấm tấm vết hoang rêu
một tiếng chim ai vẽ trên tường vôi mà ai oán
tôi mải nhìn
chết đứng giữa chang chang
Tôi đi qua cơn mê mỗi ngày
từng ngày tôi đi qua cơn mê
tiếng khóc thầm kéo tôi về với biển
biển trắng xóa
biển mù khơi
biển thăm thẳm
tôi nuôi trái tim tôi
trái tim tôi nuôi giọt lệ rơi
giọt lệ tôi nuôi biển
biển không mặn bằng nước mắt tôi đâu
biển không mặn bằng nước mắt tôi đâu
tôi nghe gầm gào sóng
tiếng vó ngựa hò reo
đoàn hùng binh xông trận
tiếng thét
tiếng gió
tiếng gào
biển gầm lên xóa trắng chân trời
từng ngày tôi đi qua môi em
những nồng nàn
những mặn đắng
bài ca tình yêu không một nốt nhạc
vẫn du dương
đau đớn đến ngọt ngào
từng ngày tôi đi qua cơn mê
(TCSH427/09-2024)
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm