Khôi Nguyên - Mai Văn Hoan - Nguyễn Ngọc Phú - Lý Uyên - Đặng Công Xê
Minh họa: Nhím
KHÔI NGUYÊN
Cổ tích qua cầu
Khi tôi lên năm
Ước mơ lén trong câu cổ tích
Được bà đêm đêm rù rỉ bên tai
Mẹ ra đồng chia nắng ban mai
Chia cả hoàng hôn về bên bếp lửa
Mang hương vị của đồng ra dọn bữa
Thịt da tôi bây giờ thấm mặn ngày xưa.
Khi em tôi lên năm
Ba cặm cụi trồng thêm vườn chuối liếp cà
Tiếng đàn bầu giữa trưa giữ yên lành giấc mơ màu lá
Ông trồng xoài, trồng cau cầm tay cánh võng
Lời ru ấm nồng
Lộng gió chiều quê.
Tôi lớn rồi cổ tích qua cầu
Nhớ ông bà hàng cau xõa bóng
Thương mẹ lưng gầy nhá nhem vết sạm
Cõng về từng giọt nắng
Cho chị em tôi vươn lá xanh cành.
Cất tuổi đời vào chốn yên bình
Gặp lại chính mình trong câu cổ tích
Bỏ quên tiếng cười giọt mưa khúc khích
Ru lại mình ngọt lịm giọt ầu ơ.
MAI VĂN HOAN
Pha Mi về ngoại
Mấy hôm Pha Mi về ngoại
Phòng ông vắng vẻ quá chừng
Búp bê không còn vương vãi
Cái ghế xoay cũng tạm ngừng
Chồng sách không còn xê dịch
Cốc chén đứng yên trên bàn
Ông dọa, chẳng ai ôm đít
Le te chạy dọc hành lang...
Chẳng ai còn đến mách ông
Khi bị mẹ cha la mắng
Bàn phím không còn ai đánh
Màn hình thôi nhảy lung tung
Ông thấy trong lòng trống trải
Như là thiêu thiếu cái gì
Ông cố lục tìm không thấy
Thì ra là thiếu... Pha Mi!
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Ngọn đèn đom đóm
Lửa thắp vào cánh
Đom đóm vào nhà
Dẫn đường lũ Dế
Hòa tấu đồng ca
Ve kêu trước ngõ:
- Hè ơi! Hè ơi!
Đêm về Đom Đóm:
- Chờ tôi! chờ tôi!
Ngọn đèn Đom Đóm
Kỳ lạ quá thôi
Trong mưa càng sáng
Nháy mắt liên hồi
Bão to không tắt
Nhấp nháy hàng mi
Đom Đóm tài thật
Hỏi thắp bằng gì?
LÝ UYÊN
Khát
Những cánh cò đi chơi
trên bầu trời
đám mây
Giữa cánh đồng cuối hạ
đất nức nở
lệ khô
những cánh cò theo gió
hóa kiếp
trong nắng nung
cát trắng
đồng trơ
sông cạn
khúc hát mùa nghêu ngao lời cỏ cháy
ĐẶNG CÔNG XÊ
Miền cổ tích
Trong truyện tranh co con chuồn chuồn rửa đít
Em bé đòi mẹ ra phố mua
Tìm không thấy bèn khóc
Bà dắt cháu ra ao
Ở đấy có con chuồn chuồn đang rửa đít
Bắt đầu rằng ngày xửa ngày xưa…
(TCSH328/06-2016)
HUỲNH Ý NHI
Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, khi tôi còn là cô bé 12 tuổi. Hồi đó tôi ở cùng bố mẹ và bà ở Huế. Cuộc sống cứ trôi êm ả và thanh bình.
HỒ NGUYỄN DẠ THẢO
Ngày xửa ngày xưa có hai anh em sống rất hòa thuận với nhau trong một ngôi nhà tranh cũ gần con suối nhỏ xinh. Họ siêng năng chăm bón mảnh vườn cha mẹ để lại, cùng nhau nuôi gà nuôi vịt. Cuộc sống tuy giản dị nhưng lại rất đầm ấm.
Hằng năm, theo lệ thường, Nhà Thiếu nhi Huế đã phối hợp với Liên hiệp các hội VHNT, Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức cuộc thi Cây bút tuổi hồng để từ đó lựa chọn những gương mặt tiêu biểu, đại diện cho phong trào sáng tác văn chương trong lứa tuổi học sinh từ cấp 1 đến cấp 2 tiếp tục tham gia trại sáng tác nhằm cổ vũ tình yêu văn chương nghệ thuật, tinh thần sáng tạo nghệ thuật trong thành phố.
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Một ngày của kẻ cô đơn! Vẫn là tự đèo mình trên chiếc xe cà tàng vận chuyển tâm hồn quanh thành phố, bao giờ cho đầy, cho đủ…
PHƯƠNG NGẠN
Tôi ba mươi sáu tuổi, cái tuổi chẳng còn đủ trẻ để ngồi háo hức đồng dao mà cũng chưa đủ già để chép miệng thèm thuồng khoảnh khắc tuổi thơ bơi lội trong mùa khói rạ ngút đồng, tháng ba chim trời mang mang, tu hú gọi bầy, con sâu gầy tổ và lũ trẻ bày trò mùa hạ, nhiều trò, nhiều lắm lắm!
LÊ TẤN QUỲNH
Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật.
NGUYỄN VĂN THANH
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta sinh ra, đầy đủ tay chân, được quẩn mình trong chăn trắng mềm mại, được người ta coi trọng sức khỏe. Vậy là sự tiếp đón của thế giới dành cho ta cũng thật làm ta thực sự muốn sống tốt.
LÊ PHƯƠNG LIÊN
Truyện ngắn
Mùa xuân này mẹ cho tôi về Huế. Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…
LTS: Bài văn dưới đây nhận được điểm tuyệt đối, đứng nhất vòng sơ loại cuộc thi Cây bút tuổi hồng 2014 (dành cho học sinh từ 7 đến 16 tuổi trên toàn quốc). Nguyễn Trương Khánh Thi đã nhìn ngược về những tháng ngày mình chưa trải qua, nhưng đó là những rung cảm thật sự, mở ra chiều tưởng tượng phong phú về một tương lai rất gần.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Con ốc đảo Lý Sơn
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Tản văn
Bây giờ? Tôi sống như chiếc lá, cứ mỗi ngày qua đi là một không gian giấu vào khoảng lặng.
NGUYỄN VĂN THANH
Su Su - Thanh Mai
NHẬT CHIÊU
Khỉ con ngồi trên cành lá, nhìn sao đầy trời mà tự hỏi: Có cách nào để gần được một vì sao?
VĂN LỢI
Trích "Đi từ quả trứng" - Nhà xuất bản Thuận Hóa
ĐỒNG XUÂN LAN
Trên đường chuyển về vườn thú, các con vật như Gấu, Nai, Vẹt, Họa mi cùng ngồi chung một chỗ trong toa xe lửa. Muốn được nhìn cảnh núi rừng lần cuối cùng và ngắm bầu trời, các con vật đề nghị nâng cửa kính toa xe lên một tí nữa.
LÊ KÝ THƯƠNG
ANH THƯ
Nghé rất thích mèo. Chỉ cần được nhìn thấy con vật bé nhỏ ấy là Nghé đã mê tít rồi chứ chưa nói là chơi đùa với nó, sờ đuôi nó, vuốt bộ lông mềm mại của nó và áp sát nó vào người.
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
(Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)