Văn tế khóc vợ

15:39 06/05/2013

NGUYỄN PHÚC VĨNH BA

Lời người viết: Biết tin hiền thê của người bạn vong niên qua đời quá muộn, ghé thăm và nghe bạn than thở nỗi lòng, bỉ nhân không cầm được lòng xúc động. Thấy ông lão tám mươi rưng rưng khóc vợ, kể lể bao vui buồn ngày còn đủ vợ chồng, bỉ nhân xao xuyến vô cùng. Thay bạn, bỉ nhân viết quấy quá đôi hàng văn tế, chỉ mong nói hộ bạn nỗi niềm đau khổ đó. Than ôi! Chữ nghĩa cũng chỉ dành cho người sống đọc. Còn người đã khuất thì liệu có biết thấu chăng?

Ảnh: internet

Than ôi!
Thiên địa vô tình,
Tử sinh hữu phận.
Mình ra đi đã đành mệnh số, non xanh nước biếc thong dong,
Anh ở lại cố nén bi thương, nhà quạnh ngõ buồn ngớ ngẩn.
Cõi lòng như muối xát, chỗ xót chỗ đau,
Đôi mắt tựa ớt xông, giọt dài giọt ngắn.
Rồi mai mốt, mặc mấy kẻ lao xao xuôi ngược, phố thị vui đông,
Riêng nơi đây, chỉ có anh lận bận tới lui, sân vườn tẻ vắng.


Nhớ mình xưa,
Con cháu nòi ái quốc, vì phải nuôi mẹ già ôn mệ, cam tâm đành ở chốn quê nhà,
Cha anh gốc trung kiên, ra đi cùng đồng đội anh em, hăng hái quyết theo cờ cách mạng.
Nhà thiêu cửa cháy, giặc Pháp đốt tan,
Đồng trống làng hoang, dân Nam lánh nạn.
Lúc hái rau, lúc cắt cỏ, thất tha vất vưởng qua ngày,
Khi bắt ốc, khi mò đam, thui thủi đọa đày trót tháng.
Nào làm thuê, nào hàng xáo, cay đắng miếng cơm kiếm sống, khốn khổ bao kỳ,
Rồi ở đợ, rồi bán hàng, rách lành manh áo che thân, nhọc nhằn mấy chặng.
Mười mấy tuổi xông gai đạp gốc, ra sức bòn chài,
Ba miệng ăn trông sớm chờ chiều, dám đâu chểnh mảng.
Giành chính quyền toàn dân nổi dậy, cha trở về rồi cha lại lên khu,
Vỡ mặt trận bộ đội rút lui, anh lên núi và anh đi mất dạng.
Trời ơi! Lắm nỗi chua cay,
Đất hỡi! Biết bao xót đắng.
Trung trinh vẫn giữ, làm hòm thư sống chết, nguy hiểm đâu màng,
Chí khí không lay, tiếp lương thực giấu đùm, gian lao chẳng quản.
Một lòng theo tổ chức, sợ chi mật thám chằm hăm,
Trọn kiếp quyết đấu tranh, liều với cường quyền ngạo mạn.

Giơ ne vơ ký kết,
Lén lút giao liên địch vận, thân sắt đồng chốn Thừa Phủ đòn roi,
Âm thầm tình báo kinh tài, cánh câu nhạn nơi Trị Thiên gió nắng.
Mình Phú Lộc khó ngăn luồng bố ráp, xui sao sa lưới bẫy giăng,
Anh Hương Trà không thoát đợt vây lùng, rủi thật rơi vòng tra tấn.
Thân dẫu có đau vì kìm khảo, cùm tròng,
Miệng vẫn không khai dù điện tra, nước trấn.
Thức ăn thì rau héo, cơm siu,
Nơi ở ấy sàn trơn, vách ẩm.
Tình đồng chí chốn lao tù tủi nhục, anh nương mình giữ vững một niềm tin,
Duyên ái tình nơi địa ngục tối tăm, mình tựa anh thêm dày bao nỗi hận.
Mơ ngày mai thoát khỏi xiềng lao lý, bền gan son sắt lập công,
Hẹn rồi đây nhập lại cuộc đấu tranh, quyết chí gan lì xung trận.


May thay,
Bứt được gông cùm,
Lọt qua thẩm vấn.
Năm 57 thoát đời tù ngục, một thân mà bươn chải tảo tần,
Năm 63 nên nghĩa phu thê, hai đứa cứ miệt mài cần mẫn.
Về An Cựu, mình bán buôn đủ thứ, hòng gạt bầy mật vụ truy tra,
Nơi Exxo
*, anh làm lụng qua ngày, vẫn theo lời đảng đoàn hướng dẫn.
Làm nhà mua đất, nuôi cái con học tập đàng hoàng,
Tậu máy thuê người, tạo cơ sở làm ăn sòng phẳng.
Năm 68 nhà tan vì pháo đạn, xót xa ơi, số phận gặp hồi đen,
Qua 70 tiệm dựng lại quy mô, may mắn quá, cơ may tìm tay trắng.
Cũng sức mình lo toan khuya sớm, trông nom sổ sách chi li,
Thêm công anh tất bật hôm mai, điều động thợ thầy chóng vánh.
Dẫu giàu sang không chút se sua,
Dù vất vả đâu hề chán nản.
Đôi chồng vợ chung lưng đấu cật, xa phường gần phố, trông những ganh ghen,
Lũ con thơ sát cánh chen vai, trong xóm ngoài thôn, thấy đều khen tặng.


Xuân 75 về,
Cùng cả nước chung chia khổ sướng, mặc dẫu rằng chỉ áo vải quần xô,
Với toàn dân gìn giữ vững bền, ăn chi sá vài rổ khoai củ sắn.
Chuyển tới bán cửa hàng chất đốt, bán cà phê rang tẩm, ngày ngày lo mậu dịch lăng xăng,
Xoay qua làm cắt dán áo mưa, làm kem giặt chế pha, tháng tháng nhập quốc doanh đều đặn.
Nuôi gà, ấp trứng, bỏ công cùng bỏ sức, trời xót thương ủng hộ được lời,
Trồng lúa, chăn bò, ra vốn với ra tiền, đất cảm mến trợ phù nên thắng.
Sướng thật sướng, sáu con đều thành đạt, con nhờ đức mẹ, mãn nguyện ước ao.
Mừng quá mừng, trăm việc thảy chu toàn, việc có tay mình, chuyên tâm lo lắng.
Huân chương nhà nước tặng, hai ba cái treo cao,
Gia nghiệp chúng ta xây, chín mười lần tỏ rạng.


Hỡi ơi!
Thấm thoắt đã qua thời gian khổ, toàn gia đình chung hưởng quãng đời vui,
Oan nghiệt sao đến buổi hưu nhàn, chỉ một mình riêng mang căn bệnh nặng.
Tìm thuốc đã chín nơi mười chốn, bôn ba xông xáo, anh đây đâu sá nhọc nhằn,
Rước thầy đủ bốn hướng tám phương, bươn bả cầu mời, con chúng một niềm sốt sắng.
Chỉ mong rằng mình chóng được khoẻ lành,
Ai hay được anh sớm đành lẻ bóng.
Tình nồng nghĩa thắm, năm mươi năm khăng khít, bóng dáng mình in sâu,
Gối chiếc chăn đơn, còn một kiếp lạc loài, cõi lòng anh chết lặng.


Ơi mình ơi,
Kể mấy cho vừa,
Nói sao hết đặng,
Lầu cao cổng đẹp, chăn êm nệm ấm, ai hưởng cho đây?
Con giỏi cháu ngoan, chồng tốt dâu hiền, mình sao đành đoạn?
Con từ nay không còn thấy mẹ, nhớ bao nhiêu nhớ chỉ than dài,
Cháu mai mốt sẽ chẳng gặp bà, buồn có mấy buồn đành thở ngắn.
Tiễn mình đi, này chồng này con này dâu này cháu, đầm đìa nước mắt hai hàng,
Dìu anh bước, kìa em kìa chị kìa bạn kìa bè, thất thểu đường quê mấy chặng.
Thôi cũng hết phận đời lao nhọc, mong mình nay sạch nợ trần gian,
Thế là xong số kiếp đa đoan, riêng anh mãi nặng lòng bi oán.


Mình ơi,
Anh biết từ đây,
Mình đà xa vắng.
Hồn có linh nghe
Mấy lời ai vãn.


-------------
* Exxo: Tên một đại lý xăng dầu trước 1975.

Tháng 7/2012

N.P.V.B
(SDB8/3-13)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.

  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao