Ngoài một dung lượng văn hóa tộc người đủ thỏa mãn độc giả thì công trình Mọi Kontum(1937) của Nguyễn Kỉnh Chi và Nguyễn Đổng Chi còn là một văn phẩm tạo được sức lôi cuốn, hấp dẫn đặc biệt. Tham luận góp phần lý giải thành công của tác phẩm trên ba phương diện: Lối khảo tả chân phương mà thấu đạt, trí tuệ sắc bén mà vẫn hồn hậu và văn phong ấn tượng.
Sách Mọi Kontum xuất bản năm 1937
Đến nay, sau gần 80 năm ngày công trình dân tộc học Người Ba-na ở Kon Tum (tức Mọi Kontum, 1937) của Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi được công bố, lớp hậu sinh kế tục sự nghiệp nghiên cứu văn hóa Tây Nguyên mới vinh hạnh được cầm trên tay tác phẩm tiên khởi đặc biệt này. Như chúng ta được biết, là một công trình với nhiều giá trị học thuật và ý nghĩa lịch sử, nhưng Người Ba-na ở Kon Tum vì những lý do riêng, đã không vội trở lại với công chúng. Vì thế trong nhiều thập kỷ qua rất ít người được đọc nó. Trong “Lời giới thiệu” khi công trình được tái bản lần 1 (2011), điều này được Andrew Hardy xác nhận: “Bản in Mọi Kontum năm 1937 giờ trở nên cực kỳ hiếm, khó mà tìm được ngay cả trong các thư viện lớn của Việt Nam. Việc tái bản toàn bộ tác phẩm cho phép người đọc thưởng thức hai giá trị quan trọng của cuốn sách gắn liền với lịch sử. Giá trị thứ nhất là cuốn sách chứa đựng một kho tri thức về lịch sử tỉnh Kon Tum và văn hóa người Ba-na. Thứ hai là sự đóng góp lớn của cuốn sách cho sự phát triển của khoa học xã hội Việt Nam: Mọi Kontum, xét đến cùng, là công trình đầu tiên của ngành dân tộc học được viết bằng tiếng Việt”([1]). Cũng bởi những nguyên cớ riêng, tình cờ bắt đầu việc tìm hiểu văn hóa các tộc người Tây Nguyên từ các làng Ba-na (Bahnar) ở thị xã Kon Tum (nay là thành phố Kon Tum hiện đại) nơi trước đó nửa thế kỷ Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi đã từng in dấu chân điền dã, chúng tôi mới thực sự mạnh dạn bày tỏ một vài suy nghĩ về công trình Mọi Kontum (tái bản lần 1 với tên mới và bản in song ngữ Người Ba-na ở Kon Tum - Les Bahnar de Kontum).
Vào nửa đầu thế kỷ trước, trong điều kiện phôi thai của ngành dân tộc học Việt Nam, sự ra đời của Người Ba-na ở Kon Tum là một minh chứng cho khả năng và phong cách riêng trong khảo cứu của hai tác giả trẻ tuổi Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi. Tới nay, khi giới nghiên cứu nước ngoài và trong nước hầu như đã cống hiến đầy đủ cho công chúng những công trình khoa học về văn hóa các tộc người Tây Nguyên (từ người Xơ-đăng (Sedang), Ba-na, Gia-rai (Djarai) ở Bắc Tây Nguyên đến người Ê-đê (Rhadé), M’nông (Mnong), Cơ-ho (Kohor), Mạ (Maa)… ở Nam Tây Nguyên) mà chúng ta gọi đó là những chuyên khảo dân tộc học, nhân học văn hóa, văn hóa học đều đúng, thì nay đọc lại tác phẩm tiên phong của Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi, chúng ta vẫn phải thừa nhận sức hấp dẫn kỳ lạ, hiếm có của nó. Điều này, với chúng tôi, một phần chính là xuất phát từ lối khảo tả (khảo sát, mô tả) rất mực chân phương nhưng vô cùng thấu đạt, súc tích; từ trí tuệ sắc bén nhưng vẫn hồn hậu lưu dấu trong từng trang sách; từ một văn phong gợi cảm, ấn tượng. Hai tác giả Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi đã không chỉ thực hiện công việc của những người nghiên cứu văn hóa, mà còn để lại được dấu ấn cá nhân thật sự rõ nét, riêng biệt trong văn phẩm khoa học của mình.
Về phương diện khảo tả: Đối tượng nghiên cứu của công trình dĩ nhiên được xác định là người Ba-na tại Kon Tum (một địa điểm cư trú lâu đời, điển hình của tộc người này) và các mặt văn hóa cổ truyền trong đời sống của họ. Một công việc như thế, đương thời là còn hết sức mới mẻ ở nhiều góc độ đối với các tác giả. Trước hết, Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi là người Việt (mà trong công trình hai ông tự nhận là người Nam, người An Nam), và vì thế người Ba-na với họ đương nhiên là tộc người xa lạ, ở một địa bàn mà họ mới lần đầu biết đến. Việc thẩm nhận các phương diện văn hóa tộc người (được biểu hiện qua các phong tục, tập quán và lối sống…) đối với hai ông dù có sự giúp đỡ của một số công chức, nhà truyền giáo Pháp vốn đồng thời là những học giả (tiêu biểu như Paul Guilleminet) lúc bấy giờ ở Kon Tum, thì chắc chắn vẫn không tránh khỏi những khó khăn, thử thách. Bởi ngoài ý thức khám phá những điều mới lạ thì họ rõ ràng còn có phần ngẫu hứng, nghĩa là chưa có được một định hướng và chuẩn bị trước về chuyên môn theo cách như ngày nay chúng ta hiểu đối với hoạt động nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp, khi họ hoạch định và tiến hành công việc. Tuy nhiên, thực tế cho thấy không vì những giới hạn đó mà hai con người trẻ tuổi, hăng hái trong nắm bắt, nhận diện và mô tả “đối tượng” chỉ cho ra một sản phẩm đơn điệu, thiếu sức sống. Trái lại, với con mắt quan sát sắc bén, sự lĩnh hội đủ độ sâu nhưng vẫn đầy cảm xúc, họ đã không chỉ thể hiện sự hồn nhiên, gần gũi trong thâm nhập đối tượng nghiên cứu mà còn nhanh chóng phát hiện thần thái, làm sáng tỏ nhiều sự lý thú. Trong tín ngưỡng của người Ba-na (được công trình xác định rất đúng đắn là then chốt của mọi tập tục, thuần phong, tâm ý của cộng đồng xã hội), quan niệm về xác vàhồn ở con người là vấn đề khá trừu tượng, tuy không đến nỗi quá khó hiểu. Điều này được hai tác giả lĩnh hội và diễn đạt thật mạch lạc, hóm hỉnh: “Người Ba-na tin rằng bản thân người ta có xác akao và hồn pơhngol hiệp lại mà thành. Họ biết xác có đủ mọi bộ phận: ngủ quan, tứ chi, lục phủ, ngủ tạng, v.v… Nhưng họ không tin sự sống của người ở nơi xác mà chính ở nơi hồn. Hồn đã là nguyên khí của người thì nó phải ở với xác, người mới sống được”([2]). Nhưng khái niệm về hồn của người Ba-na không thuần túy “vô hình”, phi vật chất, mà còn có khả năng biến huyễn sang dạng “hữu hình” rất kỳ bí. Rằng, vào “ban đêm lúc người ta ngủ, hồn có thể “lìa xác đi chơi mà không phạm đến sự sống của người; vì trong lúc ấy đã có hồn phụ ở luôn với xác làm thế công việc cho nó. Có khi hồn hiện hình con nhện con dế con châu chấu đi chơi… Ban đêm gặp những con ấy, người Ba-na không giám động tới, sợ lỡ tay làm hại hồn người bà con quen biết. Có khi hồn đi chơi xa; ngũ (ngủ) giậy thấy uể oải mệt nhọc, người Ba-na đổ tội cho hồn, khi xác ngũ, đi chơi xa quá. Cũng có khi hồn đi chơi ở chỗ người chết hay ở chỗ thần ở. Đương lúc đi chơi hồn làm đủ mọi việc: chơi nhởi, chuyện trò, giao thiệp, buôn bán với các hồn khác. Gặp những việc lành, giữ (dữ) cũng có khi trở về báo mộng lại cho xác biết đễ dè dặt hay vui mừng. Người Ba-na thường hay dùng chiêm bao để hỏi thần việc hay, giở (dở) cũng bởi lẻ ấy. Nói tóm lại thời ban đêm hồn đi chơi, đến sáng trở về nhập vào xác”([3]). Không chỉ là khảo cứu, mô tả đơn thuần, lối diễn giải như kể một câu chuyện (huyền thoại giữa đời thường) ấy khiến phát sinh lực hút trong những câu chữ, độc giả sách không thể rời mắt theo dõi và thích thú. Khả năng minh giải nôm na những khía cạnh có tính “học thuật” như thế trong công trình của Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi có thể nói là nhất quán, song cũng linh hoạt tùy vấn đề được đề cập.
Trí tuệ sắc bén và sự hồn hậu: Một thời gian nhiều thập kỷ đã trôi qua kể từ khi Người Ba-na ở Kon Tum lần đầu ra mắt công chúng , ngành dân tộc học Việt Nam cũng đã vượt qua thời kỳ đỉnh cao của các thành tựu. Một số bộ môn khoa học xã hội và nhân văn cách tân từ nền móng cũ tiếp tục hoàn thiện công cuộc đi sâu nghiên cứu những nền văn hóa truyền thống của quốc gia đa dân tộc Việt Nam. Bất chấp những biến thiên, thay thế của lịch sử, và cả đôi phần còn bề bộn và khiếm khuyết trong bản thân nó, tác phẩm Người Ba-na ở Kon Tum đến nay vẫn là minh chứng hiển nhiên về sự thông thái nhưng lại vẫn không hề có vẻ gì là đạo mạo của hai tác giả. Chỉ có thể nói rằng, một trí tuệ sắc bén nhưng lại rất mực hồn nhiên trong khảo cứu một đối tượng văn hóa sống động nhưng cũng nhiều ẩn giấu thực sự được toát lên trong từng câu chữ của công trình Người Ba-na ở Kon Tum. Nếu như ai đó đã từng đôi lần được người Ba-na kể cho nghe về “thế giới bên kia” với những nhân vật thần linh tận tụy đảm nhận một số chức trách quan trọng can hệ đến “vận mệnh” kiếp sau lận đận của con người nhưng vẫn còn băn khoăn về tính xác thực tín ngưỡng của nó, thì hẳn sẽ thỏa mãn hơn khi được đọc những dòng khảo cứu cứ như đùa bỡn của Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi: “Từ ngày ra nghĩa địa, xác được người sống chăm sóc luôn như khi còn sống. Nào làm nhà mồ che mưa nắng, nào đốt lữa (lửa) cho ấm (mấy ngày đầu mới chôn), nào mỗi ngày hai bửa đem cơm thịt ra cho ăn, v.v… Trông nom như vậy cho đến ngày ăn lễ mǔtkiăk(bỏ ma) thời người sống chia của cho người chết một lần cuối cùng, rồi bỏ luôn không đoái hoài gì nữa”; “Bây giờ người chết rời nghĩa địa đi ở một nơi gọi là mắng lung (cửa túi) như âm phủ của ta. Ở đó cũng phân chia ra làng xóm và có một ông vua cai quản gọi là pơtao mắng lung (vua cửa túi)”; “Nhưng cửa mắng lung nào có phải mở rộng cho ai nấy đều được vô đâu! sau khi từ giả (giã) nghĩa địa, người chết, đem theo của cải, phải tới trình diện một bà vú dài tên là Dui Dăi Tăi Tǒh. Bà này khám xét kỹ lưởng (lưỡng). Nếu mình có đủ tư cách, bà cho đi ở mắng lung ngay. Nhược bằng khi sinh thời chưa kịp xỏ lỗ tai thời bị bà đuổi đi ở riêng một chỗ khác với các loài khĩ (khỉ), két; hoặc đã phạm nhiều tội lỗi thời bị đày qua chỗ luyện tội, là một nơi chỉ có sỏi và đá, sự làm ăn rất vất vả… Nếu là con nít còn bú thời bà giữ lại cho bú đến lúc biết ăn, mới thả cho qua mắng lung”([4]). Chúng ta biết rằng, bị cuốn hút bởi nền văn hóa của các tộc người Tây Nguyên, trong khoảng hơn 30 năm sau khi Người Ba-na ở Kon Tum ra đời, một số công trình của các học giả Pháp tiếp tục được công bố vẫn dành sự quan tâm đặc biệt cho vấn đề tín ngưỡng. Đó đều là những tác phẩm của các bộ óc uyên bác, những con người tài năng. Song điều chúng tôi muốn nói ở đây là, qua những trang khảo cứu như vừa được trích dẫn về một khía cạnh tín ngưỡng của người Ba-na, các tác giả Người Ba-na ở Kon Tum quả thực đã cho người đọc một cảm nhận thú vị, đó là trong sự hồn hậu của ngôn từ, tinh thần và thái độ khảo cứu là sự thông thái và trí tuệ sắc sảo. Điều này vẫn ít nhiều tiếp tục được thể hiện trong các công trình của Dam Bo, G. Condominas, J. Boulbet. Song, với tác phẩm “đầu tiên của ngành dân tộc học được viết bằng tiếng Việt” của Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi, thì ngoài tính sắc bén về trí tuệ còn là sự hồn hậu nhưng vẫn hết sức ấn tượng và cuốn hút trong văn phong là điều vẫn mãi khiến nhiều độc giả kinh ngạc. Trong suốt công trình nghiên cứu, hai học giả gần như vẫn duy trì được đặc tính văn phong rất riêng, độc đáo của họ. Và theo bản thân người viết tham luận này, sức hấp dẫn lâu bền của tác phẩm Người Ba-na ở Kon Tum, một phần chính là từ cái giọng văn xứ Nghệ như bỡn cợt nhưng thông tuệ, dí dỏm ấy.
Cho đến nay, ngành dân tộc học Việt Nam số công trình giá trị kể có đến hàng chục, nhưng hầu như chúng ta chưa thấy một tác phẩm nào “thừa hưởng” được lối khảo tả, dấu ấn trí tuệ cũng như văn phong của Nguyễn Kinh Chi và Nguyễn Đổng Chi trong Người Ba-na ở Kon Tum.
Nguồn: Phan Thị Hồng - VHNA
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Nguyễn Kinh Chi - Nguyễn Đổng Chi, Người Ba-na ở Kon Tum - Les Bahnar de Kontum, NXB Tri thức, H, 2011.
2. Dam Bo, Miền đất huyền ảo - Các dân tộc miền núi Nam Đông Dương, Nguyên Ngọc dịch, NXB Văn hóa, H, 2003.
3. George Condominas, Không gian xã hội vùng Đông Nam Á, Ngọc Hà, Thanh Hằng dịch, NXB Văn hóa, H, 2003.
4. George Condominas, Chúng tôi ăn rừng, Trần Thị Lan Anh, Phan Ngọc Hà, Trịnh Thu Hồng, Nguyễn Thu Phương dịch, NXB Thế giới, H, 2008.
5. Henri Maitre, Rừng người Thượng - vùng rừng núi cao nguyên miền Trung Việt Nam, Lưu Đình Tuấn dịch, NXB Tri thức, H, 2008.
6. Jean Boulbet, Xứ người Mạ - lãnh thổ của thần linh, Nggar Maa, Nggar Yaang, Đỗ Văn Anh dịch, NXB Đồng Nai, 1999.
([1])Nguyễn Kinh Chi - Nguyễn Đổng Chi, Người Ba-na ở Kon Tum - Les Bahnar de Kontum, NXB Tri thức, H, 2011; tr. 71
([2])Nguyễn Kinh Chi - Nguyễn Đổng Chi, Người Ba-na ở Kon Tum - Les Bahnar de Kontum, Sđd; tr.166. Trong nguyên bản in năm 1937, các tác giả dùng ngôn ngữ miền Trung để diễn đạt nên dấu hỏi ngã không đúng với chính tả hiện nay. Bản in lại năm 2011 giữ nguyên cách hành văn ấy, vì thế các trích dẫn của chúng tôi cũng không sửa chữa, trường hợp thật cần thiết có chú thêm trong ngoặc từ phổ thông hiện nay.
([3])Nguyễn Kinh Chi - Nguyễn Đổng Chi, Người Ba-na ở Kon Tum - Les Bahnar de Kontum, Sđd; tr. 166-167.
([4])Nguyễn Kinh Chi - Nguyễn Đổng Chi, Người Ba-na ở Kon Tum - Les Bahnar de Kontum, Sđd; tr. 168, 169.
TRẦN CHINH VŨChỉ mấy ngày nữa là hết năm, vậy mà tôi vẫn chưa rời khỏi đất Tây Nguyên. Cái vùng đất đến lạ, tới được đã khó, đến lúc về lại cứ lần lữa, hết hẹn này qua hẹn khác.
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG Bút kýMỗi dân tộc đều có một quan niệm về sắc đẹp riêng, ví dụ tranh Tố Nữ là quan niệm về sắc đẹp của người Việt một thời nào. Tôi đi Tuyên Quang trong một tour du lịch mà tôi gọi là tour Lương Tâm, nghĩa là đến những nơi mà bất cứ ai là người Việt đều không thể không đến.
HỒ VĨNH(Thấp thoáng cố đô)
NGUYỄN VĂN DŨNG Bút kýMùa hè năm 1965, tôi nhận sứ vụ lệnh về dạy học ở trường Trần Quốc Tuấn - Quảng Ngãi. Biết tôi thích ngao du sơn thuỷ, đám đệ tử thân thiết khao thầy một chầu du ngoạn Lý Sơn.
NGUYỄN THỊ SỬU1. Thời gian là thước đo sự tồn tại của vạn vật trong vũ trụ bao la. Vạn vật luôn chuyển động và biến đổi không ngừng theo thời gian. Với người Ta Ôi, thời gian được tri nhận rõ nhất qua sự chuyển động và biến đổi của con trăng.
ĐẶNG VIỆT BÍCHGần đây các nhà khảo cổ học nước ta đã phát hiện ra nhiều di tích quan trọng của một nền văn hóa chịu ảnh hưởng sâu sắc của Ấn Độ giáo tại Cát Tiên, ở cả Bắc Cát Tiên lẫn Nam Cát Tiên trên vùng Đồng Nai Thượng.
NGUYỄN KHẮC PHÊ Ghi chépChúng tôi rời thị xã Điện Biên đã nhiều ngày và những hoạt động sôi nổi kỷ niệm 45 năm chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ đã qua, nhưng những ấn tượng trong thời gian ở Điện Biên thì mãi còn đậm nét trong tôi.
VĂN HÁCHĐã bốn thập kỷ qua, nhiều thế hệ học sinh, nhiều thế hệ người Việt ta và cũng nhiều người trên thế giới đã từng quen, từng biết câu thơ:Mường Thanh, Hồng Cúm Him LamHoa mơ lại trắng vườn cam lại vàng…
NGUYỄN HỮU NHÀNTương truyền đức Thánh Mẫu (mẹ Thánh Tản Viên) là người làng Yên Sơn. Chồng bà là người vùng biển. Họ dựng nhà, sống ở ngay dưới chân núi Thụ Tinh ngày nay gọi chệch là núi Thu Tinh. Một lần bà đi qua đồng Móng làng Tất Thắng ướm chân vào hòn đá to rồi về thụ thai ba năm mới sinh nở. Vì thế khi đang bụng mang dạ chửa bà đã bị dân làng đồn đại tiếng xấu về sự chửa hoang. Chồng bà nghi ngờ rồi bỏ vợ, về quê ở miền biển sinh sống.
DƯƠNG PHƯỚC THUChỉ hai ngày sau khi nước rút, tôi lại chạy về huyện Phú Vang. Nắng vàng sau lụt, vào tiết lập Đông oi nồng như đổ lửa. Con đường nhựa từ Huế về biển Thuận An bị bùn, đất, cát phủ dầy hàng gang tấc có đoạn lên cao cả thước, xe chạy người chạy vội vã cuốn bụi tung mù trời, hai bên lề đường ngấm nước lũ được đánh dấu bằng rác rều cỏ cây đeo bám vật vờ cao qúa đầu người. Mùi bùn non, rong rêu, xác chết gia súc gia cầm tấp vào, mùi ủng mục của lúa gạo ngấm nước bạc bốc lên tanh hôi khó chịu.
YÊN CHÂUQuảng Điền là một trong những huyện bị lũ lụt nặng nhất Thừa Thiên.Có thể kể ra đây mấy con số: 42 người chết, 13.000 tấn lúa bị thối, 3078 con trâu bò bị chết, 34 cây số đê bị vỡ.
NGUYỄN THỊ SỬU Cư trú trên dãy núi Trường Sơn kéo dài từ Thừa Thiên Huế đến Quảng Trị của lãnh thổ nước ta, dân số Ta-Ôi chỉ 34.960 người (theo Tổng điều tra dân số 1/4/1999) và ít được biết đến. Nhưng khi đi sâu vào đời sống văn hóa, chúng ta mới thấy sự kỳ thú, kỳ vĩ của dân tộc này. Với tư cách là một thành viên bản địa của cộng đồng tộc người Ta-Ôi và sau một chuyến khảo sát điền dã khắp 21 xã, thị trấn của huyện A Lưới, Thừa Thiên Huế, chúng tôi phát hiện ra một nét văn hóa đặc sắc có tính truyền thống của dân tộc Ta-Ôi. Đó là Trách nhiệm cộng đồng.
HOÀNG CÁTVới riêng tôi, thì những cái địa danh bình thường, thuộc nông thôn vùng sâu, vùng xa của tỉnh Thừa Thiên Huế như: Triều Dương, Cao Xá, Quảng Thái, Phong Chương, Phù Lai, An Lỗ, Đồng Lâm, Phong Sơn, xóm Khoai, xóm Mắc vv… từ lâu đã trở thành một phần máu thịt của tâm hồn mình, của ký ức mình; chưa bao giờ - và sẽ không bao giờ - tôi nguôi quên cho được.
NGÔ MINH Ghi chép
NGUYỄN THANH TÚ Bút ký Bến phà Xuân Sơn nằm trên dòng sông Son thơ mộng ở đoạn thượng nguồn. Từ đây đi bằng thuyền máy khoảng nửa giờ đồng hồ ngược lên phía tây sẽ đến động Phong Nha. Anh Lê Chiêu Nguyên cán bộ hướng dẫn của Trung tâm du lịch văn hóa sinh thái Phong Nha - Kẻ Bàng đã nói như vậy khi đoàn chúng tôi chuẩn bị lên thuyền làm cuộc hành trình tới hang động mà UNESCO vừa công nhận là Di sản thiên nhiên thế giới.
NGUYỄN THẾTừ Huế, muốn đến khu nước khoáng nóng Thanh Tân, ta cứ theo Quốc lộ I ra phía Bắc, đi khoảng 20 km, tới cầu An Lỗ; qua cầu, rẽ trái theo tỉnh lộ 11, đi khoảng 12 km là đến. Còn nếu đi từ hướng Quảng Trị vào, đến km 26, rẽ phải vào cổng làng Đông Lâm thẳng theo con đường trải nhựa khoảng 7 km, gặp tỉnh lộ 11, rồi rẽ trái 1km.
NGUYỄN QUANG HÀ Ghi chépNói đến Vĩnh Linh, không ai không nhớ hai câu thơ đầy hãnh diện của Bác Hồ tặng cho mảnh đất này: “Đánh cho giặc Mỹ tan tành Năm châu khen ngợi Vĩnh Linh anh hùng”
…Chưa bao giờ các văn nghệ sĩ Huế lại tranh thủ “đi” như ở Trại viết này. Không chỉ “săn” cảnh đẹp, người đẹp, các anh còn chú trọng hơn những nét đẹp trong lao động sản xuất của người dân Bà Rịa-Vũng Tàu…
NGUYỄN XUÂN HOÀNG Bút ký...Bảy trăm năm trở về với Đại Việt, lịch sử đèo Hải Vân đã dày lên cùng với lịch sử nước Việt. Đó là những trang sách được viết bằng mồ hôi, máu và số phận của cả một dân tộc. Ngày Huyền Trân đi qua cửa Tư Dung (Tư Hiền ngày nay), nàng đã nhìn thấy gì nếu không phải là con ngựa trắng tung bờm lao ra biển đông, và đèo Hải Vân cao mịt mùng đã lặng lẽ đưa một Chiêu Quân vì nước non ngàn dặm ra đi. Cuộc vu qui nhiều nước mắt ấy theo tôi là trang sử đầu tiên của đèo Hải Vân. Để sau đó nơi hiểm trở này đã tiễn chân Cao Bá Quát, cái ngày ông đi giang hồ rèn chí, con chim hồng quì chân uống nước sông Trà mà vọng về phương Bắc lòng tha thiết nhớ quê...
NGUYỄN VĂN VINH Bút kýAi về cầu ngói Thanh ToànCho em về với một đoàn cho vui