Vài ba khuôn mặt

14:52 09/03/2010

NHỤY NGUYÊN

…Tất cả đã sụp đổ. Anh ước sao ngay giây phút tối tăm ấy, vỏ đất bung vỡ, và anh cuộn mình rơi trọn vẹn xuống hố thẳm cảm nhận sự hân hoan tột cùng trong vạc dầu sôi ục hay giữa vũ điệu miên man của lửa…

Nhà văn Nhụy Nguyên

1.

Lần thứ hai anh bước vào Bar. Quán lùi sâu với mặt đường gần chục mét. Lưng chiều hôm đó ngang qua cổng, một trong số rất nhiều cánh cửa phòng phía sau mở, nức mùi hương tình... Trời xâm xẩm, tức giông, mà chẳng mưa nổi. Thi thoảng sấm ùng oàng, lục bục tức anh ách. Rồi đoành một tiếng thật giòn ngỡ xé toang bầu trời cho mây mưa tha hồ tang bồng thỏa chí. Anh ngồi trong xó quán với ly rum, một ly, và ly nữa. Chuếnh choáng nhìn đời. Quán vắng. Tay đứng quầy nghe đâu đồng tính đang cúi mặt vào sổ sách.  

Chập tối. Anh vào quán. Cô đã ngồi đúng chỗ anh gọi điện thỏa thuận trước. Anh cùng hướng với cô nhìn ra. Mưa lay phay xâu chuỗi những hình hài mong manh. Ngoài quán, anh thấy rất nhiều xe tân thời đắt đỏ, kể cả hai cái màu đen mới coóng; mà vào đây tuyệt nhiên không thấy người. Người, nam lẫn nữ, chắc đã qua một hành lang hẹp, sâu vào, trong đấy là động tình nguy nga, nhiều căn phòng kín bưng lời giả dối, chân thật, thô tục và cả những vô thức ỉ ôi. Còn anh và cô ngoài này, trong thinh lặng đếm từng hơi thở, có buồn mông lung, có huyền nhiệm tâm thức nhòa vào không gian se lạnh.

5.

Cái nhìn sắc của cô. Khi anh mới chỉ hé cửa, nó phóng tới anh cực nhanh như một mũi kim nhọn đến ngọt ngào; giọt máu đào bật mở rồi thuỗn ra trườn tới chót mũi, kéo ánh nhìn ấy trĩu xuống rút khỏi tim anh một cách nhói buốt. Và gục.

Bây giờ anh dịch chuyển trên đường tựa một thiên sứ từ hành tinh xa bị bỏ lạc trần gian, không có ý định ở lại song cũng chẳng muốn tìm cách trở về. Anh chập chờn tồn tại như một bóng ma lạnh lùng từ cái đêm sụp khuôn mặt vào hai bàn tay chai sần. Tất cả đã sụp đổ. Anh ước sao ngay giây phút tối tăm ấy, vỏ đất bung vỡ, và anh cuộn mình rơi trọn vẹn xuống hố thẳm cảm nhận sự hân hoan tột cùng trong vạc dầu sôi ục hay giữa vũ điệu miên man của lửa.

2.

Lần đầu tiên ở quán bar này chợt nhìn thấy cô ngồi cạnh tay đứng quầy đồng tính, anh choáng. Cảm giác như dải khăn bịt mắt được mở quá sớm sau hàng chục năm anh thu lu trong bóng tối. Và thay vì một thức uống nhẹ, anh gọi ngay ly rum cho toàn thân đột ngột nóng rực, thiêu trụi cái lực hút vừa bắt gặp. Nhưng điều đó không dễ. Anh quay hướng ra cửa. Vẫn sấm đùng đoàng, mây xám xô dạt. Vài người, cứ vài người từ trong động tình, vẻ mặt xanh xao lộ trên nền sự mãn khai khó hiểu, lần lượt bước qua gã đứng quầy, bước qua anh không một ánh nhìn, cứ thế ngồi lên yên và xe giật ga chồm khỏi quán. Một mình, đã nốc cạn ba ly rum, anh quay lại tính gọi nữa, lúc cô đã biến đâu mất, chỉ còn lại gã đứng quầy. Thêm một cảm xúc xuất hiện, lâng lâng, dĩ nhiên là do rượu. Nuối tiếc mơ hồ, dĩ nhiên vắng người phụ nữ kia. Nếu anh còn ngồi, hóa nhân tình của gã đứng quầy mất. Bỏ lại một tờ đô, anh loạng quạng đứng dậy, xuyên vào màn mưa trong suốt.

Một tay sơ vin gọn gàng rà xe cạnh anh đoạn đường dài nài chèo mời lên với giá rẻ. Anh rút tờ đô khác trả công theo anh từ nãy. Cầm. Rồi hắn biến vào mưa. Anh còn tỉnh táo để tính khoảng thời gian đi bộ tới chỗ cần tới đúng lúc, khỏi phải đợi chờ, chỉ cần xoay nắm đấm cánh cửa có thể không khóa, nhoài xuống ngay cái giường dậy mùi nước hoa dễ làm bung rữa thịt da người đàn bà ấy.

6.

+ Cô bảo tất cả đã chấm dứt. Anh đã lìa khỏi cuộc đời cô như một nhát chém phắt lẹ, rùng rợn. Kinh hoàng. Cô sẽ trở lại với kế hoạch bay khỏi lãnh thổ làm nghiên cứu sinh luận án về đồng tính. Rồi, chắc chắn, sẽ gửi thân cho bất cứ một gã đàn ông tồi tàn nào đó ngoài anh.

+ Anh bảo tất cả vẫn còn đó. Những hẹn hò, niềm hạnh phúc, những cảm xúc vô bờ trong cuộc thí nghiệm xúc tác giữa hai làn da trái dấu... tất cả còn nguyên trong trí não, trong từng lạch máu, trong từng ngăn bẩn thỉu ẩm thấp nhất của trái tim. Không tài nào delete được. Anh không ai khác ngoài cô.

3.

Cô ngồi bên anh với tất cả nhựa sống của đời con gái. Cặp kính thời thượng tôn vẻ trí thức nhà lành và đầy gợi cảm với cánh áo hồng tương phản khuôn ngực non chanh ẩn hiện trong sức tưởng tượng phong phú của anh. Khi tay bồi tới anh gọi một ly rum, và cô hẳn không phải để làm vừa lòng anh, cũng một rum. Tối sập. Mây ùn về hướng bắc. Cô co mình giữa tiếng sấm. Im lặng bên sự im lặng của anh. Anh có quyền ngồi đối diện với cô, chằm chằm nhìn cô đến no mắt. Nhưng không. Có thể anh sợ một nốt ruồi phá tướng, một vết sẹo nhỏ, một tàn nhang sẽ làm giảm mức giá trị nhan sắc cô mà anh đã định giá. Cô ngồi bên anh, tựa bông hồng vừa nở rạng giữa sương mai được đặt trong bầu pha lê mỏng, mỏng đến độ chỉ một hơi thở từ anh thôi là vụn vỡ.

Thêm một đàn ông thoát ra từ phía trong động tình qua quầy không gật chào gã đồng tính; ngang chỗ bàn anh thì tự nặn một nụ cười như là mỉa mai cô song thực chất là sự minh họa cho khuôn mặt bự đánh dấu bằng vùng mỡ dưới cằm. Lão ngồi vào chiếc xe bốn bánh bóng lộn của mình và tự cầm tay lái. Khoảng đâu bốn phút, một đàn bà cũng lách khỏi động tình vượt mặt gã đứng quầy, vượt qua chỗ anh ngồi như một siêu nhân tới bên cánh cửa xe đang rộng mở phía ngoài đường, thấp thoáng bên giàn hoa leo bờ giậu. Sập. Nó vút đi đầy kiêu hãnh dưới bầu trời gió chướng. Bên cô, không ngần ngại anh ém giọng gọi thêm một ly rum cối. Đích thân tay đồng tính mang tới. Mặt cô tái đi lúc hắn hắt vào cái nhìn ẻo lả trước lúc lui lại chỗ của mình, chúi mũi vào cuốn sổ nợ ghi thêm một ly rum.

7.

Nhật ký đời cô:

Tôi ném di động vào tường. Vỡ. Tôi không cần nó nữa. Qua tây âu đằng nào cũng phải sắm một cái mới, mã mới, ngôn ngữ mới, sim số mới. Hàng ngàn tin nhắn hàng trăm lời yêu thương thề hẹn. Vô nghĩa. Tôi muốn tẩy khỏi tâm trí và tâm hồn cái bóng mờ nhòa thảm hại của hắn. Tôi thấy ghê tởm thân thể mình. Tôi cởi đồ - phựt - tôi liệng ra cửa sổ như một con điếm lên cơn nghiện. Còn lại trong gương là tấm thân bầy nhầy tái xám, chợt lóe luồng sáng ở ngón tay. Trời. Còn cái thứ quỷ quái này nữa. Chiếc nhẫn cầu hôn. Món trang sức này cũng đòi buộc tôi lại với hắn ư. Nực cười. Tôi vặn xoắn chiếc nhẫn giựt ra một cách bạo liệt. Bước tới cửa sổ, thò tay ra, buông. Vĩnh biệt!

 

Minh họa: Thái Ngọc Thảo Nguyên

 

4.

Nhật ký đời anh:

Tôi gọi cho nàng. Nàng không hề bắt máy đến năm cuộc. Lần thứ bảy, nàng cầm di động đang run bắn trên tay, nhấn mạnh phím tắt nguồn, song lộn qua phím gọi. Nhờ đó tôi nghe được giọng nàng, đanh đá, tục tằn, phun vào không gian tôi hết thảy ngôn từ dơ dáy trong từ điển nhân loại. Tôi ngỡ mình đang đứng ở tầng trệt của dãy chung cư, những cửa sổ phía trên chợt mở toang, bật đèn. Tôi cố xen vào: “Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng đến khi anh chết”. Tôi ném di động xuống nệm giường, rồi lao theo đè lên cái bóng của nàng còn vương lại trên đó qua mùi hương đã mươi ngày còn len vào não một niềm đau ngọt. Ngực tôi nhói, mới hay tôi đang đè lên điện thoại. Nó giật, rú. Tôi ngả người cầm vội. Gọi nhỡ, số công cộng. Nàng đã hồi tâm, gọi lại cho tôi. A. Đúng rồi, hồi nãy máy nàng hết pin chứ không phải tắt nguồn. Tôi gọi lại số điện thoại bàn. A lô. Giọng nam ồ ồ. Hỏi ai đầu dây... vừa gọi vào máy tôi. Gã bảo không. Thế đầu dây là đâu. Quán bar... chắc tên đứng quầy mới gọi cho anh đấy. Mà sao gọi anh. Có việc gì? Tiện thể, tôi ký một hợp đồng miệng với tay chủ quán bar...

- Một cô gái? Ok. Phòng mấy sao?

- Không. Tôi không cần phòng. Chỉ là... tôi cần cô gái ấy ngồi cùng...

8.

Chiếc taxi trờ tới, đậu ngoài quán cà phê, sẽ chở nàng xuống sân bay Charles de Gaulle. Nàng sắp bay mất rồi.

Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ. "Còn thời gian, ta ngồi chút nữa!" Nàng tỏ ra bực: "Để làm gì?” Nhưng rồi nàng vẫn cố dịu giọng: “Chắc phải lâu lắm em mới trở về".

- Đừng nói vậy mà.

- Thôi! Em vứt... rồi.

- Anh đã nhặt...

- Vậy ra... đêm ấy...?

Có chút ngạc nhiên trong mắt nàng, và cả những đốm sáng. Nhưng, rồi nàng đứng dậy. Chiếc taxi lùi. Tôi như réo bên tai nàng: "Anh sẽ về lấy nó... Hãy cho anh hy vọng!" Nàng ái ngại nhìn tôi. Tôi chỉ còn cách bước vội tới bên tay tài xế: "Anh làm ơn chạy chầm chậm, nhà tôi nằm trên đường ra sân bay. Tới cổng Fnac anh làm ơn đợi ba phút, chỉ ba phút thôi, tôi có đồ quan trọng phải gửi cho cô này".

Tay tài xế gật đầu. Tôi rù ga chạy trước cả chiếc taxi. Rẽ, dừng, để xe nổ máy xèn xẹt vậy ngoài đường, tôi mở ổ khóa cổng. Vào đến hiên nhà, tôi lục túi trên, túi dưới, túi sau... Đâu rồi chìa khóa nhà? Tôi đánh rơi ở quán nước khi ngồi cùng nàng? Hay tôi đánh rơi ở quán bar lúc ngồi cùng cô gái kia? Đâu rồi? Làm sao tôi vào được nhà để lấy chiếc nhẫn đính hôn mà tôi đã nhặt lại sau cơn thịnh nộ của nàng đêm đó. Nàng đang ở trong taxi sốt ruột đợi tôi.

Bất lực, tôi chạy ra, rồ xe tới chiếc taxi đậu trước cổng Fnac. "Anh làm ơn... năm phút...". Nàng nhìn tôi - thương hại - một chốc, rồi phẩy tay: "Ta đi thôi, sắp nhỡ rồi".

Chiếc xe lao vút. Tôi nhìn theo, nhanh lắm, nó mất hút, cả nàng. Quay xe, tôi rồ ga ngược lên phố. Mà... Ờ... Tôi quay xe, trở về cổng kiểm chứng điều mình nghi hoặc.

Đúng là chùm chìa khóa, có cả chìa khóa nhà, mắc lủng lẳng nơi ổ khóa cổng... Lúc ấy thì nàng đã ở trên trời!

9.

Bar. Bầu trời xám tợ miếng da thuộc. Mây đen được vén về một góc, lộ khoảng trắng đục, ở đấy màn mưa bắt đầu. Cô vẫn còn ngồi bên anh, buồn rượi. Hơi men của rượu rum hòa vào máu, ửng đỏ lên mặt cô. Cặp kính nhoang nhoáng màu trời xa xăm. Ngày cạn dần. Thời gian sóng sánh vàng trong chút rượu nơi đáy cốc.

Cô:

- Cô ấy đã bỏ một người như anh...

- Em biết?

Cô lắc đầu: - Chỉ đoán.

Anh, một ngụm rum. Chỉ tay lên trời: - Cô ấy đã bay...

Cô, một ngụm rum. Hình như có buồn.

- Nghĩa là mỗi lần anh và cô ấy giận nhau, và nay là chia tay, anh lại tìm đến quán bar này gọi tôi (!).

Anh không nhìn cô, quay về phía quầy: “Cho thêm rượu”.

Một khuôn mặt lầm lì. Vào. Nhìn cô. Rồi lừ đừ tiến tới quầy hất hàm:

- Tôi muốn cô gái đang ngồi ở kia. Ok?

Gã đồng tính chần chừ một phút:

- ... cô ta chưa hết giờ với... - Gã rụt rè, lỏng lẻo chỉ tay về phía anh.

- Không sao. Tôi sẽ đợi.

Sấm không còn. Nhưng chớp. Nhiều tia hình z kéo dài. Rẹt... chớp rạch nham nhở màn đêm. Những dòng điện chập vào nhau rúm bầu trời lại như một tấm ni lông chạm lửa. Choang tiếng chói óc, khét xè. Phía động tình ánh sáng ảo vờn ra từ một vài cánh cửa khép hờ.

Cô nhìn anh đầy bi phẫn. “Xin lỗi...”, rồi bám theo vị khách mới.

Anh nhìn lên trời. Lại vắng.

9.09.009   
N.N
(SH252/02-2010)
  









 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • THÁI BÁ TÂNTháng trước, ở phường B. thị trấn Đức Giang, huyện Gia Lâm, nơi tôi về nghỉ hưu mấy năm nay, đã xẩy ra một vụ trọng án có nhiều tình tiết rất kỳ lạ, có thể nói bí ẩn không sao giải thích nổi, đến mức cuối cùng người ta quay sang cho rằng nhất định phải có yếu tố thần linh ma quỷ trong vụ này.

  • PHẠM THỊ ANH NGA                  Truyện ngắn...trái tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào biết được...

  • PHAN VĂN LỢIBuổi giao lưu và trao giải thưởng cho các tác giả đoạt giải trong cuộc thi viết truyện ngắn do Hội Nhà văn tổ chức đã tiến hành được gần nửa giờ. Gã nhấp nhỏm trên chiếc ghế kê phía sau cánh gà sân khấu, bồn chồn không yên. Chừng thông cảm với tâm trạng của gã, cô gái phục vụ mặc áo dài đỏ bưng tới cho gã ly nước, nhẹ nhàng nói: "Chú cứ yên tâm ngồi nghỉ cho khoẻ. Giải A bao giờ cũng trao cuối cùng, chú ạ!"

  • KHẢI NGUYÊN Pa-ri, mùa hạ năm 198...Vườn Bách thảo giữa thành phố kề sông Xen phía tả ngạn. Ông đến đây như một kẻ lánh đời, sợ nơi đông người. Thật ra, phần lớn đường phố Pa-ri trong giờ làm việc không ồn, không thừa thãi người đi nhong như ở Việt Nam. Em ông ở quê ra Hà Nội chơi đứng ngắm dòng người và xe nườm nượp qua lại cứ tự hỏi: những con người này đi đâu, về đâu mà tuôn mãi như là chẳng ai về nhà cả, như là cái "nghiệp" trời đày phải đi.

  • ĐỖ KIM CUÔNGNhiều năm trôi qua tôi đã trở thành người đàn ông đứng tuổi. Có một mái ấm gia đình, vợ con hạnh phúc. Nhưng mỗi lần nghĩ về nàng, một người đàn bà chỉ kịp quen trên chuyến đò từ Huế ra Phong Điền, chia tay nàng để nhiều năm sau, tôi mới được gặp lại nàng trong một hoàn cảnh khác, tôi vẫn giữ nguyên một cảm giác hết sức lạ lùng. Một ý nghĩa luôn ám ảnh tôi khá kỳ quặc rằng: Tôi đã bị nàng hiểu lầm, là một chàng lính giải phóng “hám gái, dại khờ”... Bởi vì sau vụ việc ấy, chính tôi cũng rủa thầm mình là ngu ngốc.

  • NGUYỄN VIỆT HÀVọng đi vào núi. Tại sao phải đi vào núi thì Vọng mong manh biết, còn sẽ đi vào núi như thế nào thì anh không biết. Nắng của chiều ngần ngừ trên một đường mòn và đường mòn heo hút cỏ dại đến đây thì chia hai.

  • HÀ KHÁNH LINHGiáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân thường nói với các sinh viên của mình thuở còn ấu thơ bà tin những chuyện cổ tích là có thật, từ đó bà đã sống và hành động theo tinh thần cổ tích. Khi đã thành danh, bà thường ngẫm nghĩ đối chiếu mình với các nhân vật trong cổ tích. Nhiều người lấy làm ngạc nhiên khi thấy chuyện cổ tích đã đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành nhân cách của một con người như giáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân. Càng ngạc nhiên hơn, khi biết rằng những chuyện cổ tích bà được nghe kể khi còn nhỏ không phải do ông bà nội ngoại, không phải do cha mẹ...

  • HƯỚNG DƯƠNGTết đã gần đến rồi. Những ngày này mọi người chỉ nghĩ đến một việc là chơi gì trong ngày Tết? Trước đây, cuộc sống thiếu thốn thì Tết là dịp để ăn uống cho no say đầy đủ - Vậy mới gọi là ăn Tết. Còn giờ, mọi sự dinh dưỡng thừa mứa, đàn ông bụng phệ nhan nhản, đàn bà đi hút mỡ thường kỳ, bệnh béo phì của trẻ em gia tăng. Ăn uống là kẻ thù của con người. Vậy nên, Tết không còn là ăn Tết nữa mà là vui Tết, chơi tết.

  • PHẠM ĐÌNH TRỌNGChưa bao giờ Ngay có ý nghĩ rời Hà Nội đến sống ở vùng đất khác thế mà anh đã đột ngột đưa cái gia đình bé nhỏ không còn nguyên vẹn của anh đi vào thành phố phía Nam cách Hà Nội ngót hai ngàn cây số. Anh đi như chạy trốn để rồi càng ngày anh càng nhớ quay quắt nơi anh đã để lại cả một thời tuổi trẻ đẹp đẽ.

  • THU NGUYỆTTrắng và trắng. Muột thơm và tinh khiết. Mặt đất dường như đỏ và mịn hơn khi được trải mình ra đón nhận sự nương tựa dịu dàng của những cánh hoa sứ ấy. Tôi khẽ khàng nhặt một bông sứ nhỏ, không đưa lên mũi ngửi như thói thường mà trang trọng áp vào tai. Trong làn hương tràn ngập, tôi nghe vẳng tiếng chuông ngân đẫm mát. Ai đó ơi, hãy một lần thử xem, nhặt một bông sứ nhỏ sân chùa, nhè nhẹ áp vào tai, sẽ nghe thấy những âm thanh và làn hương kỳ diệu! Cái cảm giác lạ lùng mà tôi đoán chắc rằng ai đó sẽ bất ngờ thấy mình khác hẳn đi.

  • PHẠM THỊ ANH NGAVới tôi mạ không có công ơn mang nặng đẻ đau, nhưng mạ đã thực sự ban cho tôi sự sống: sau khi lần lượt sinh bốn người con gái đầu lòng, lần thứ năm chín tháng cưu mang và "vượt cạn mồ côi một mình" mạ đã sinh ra anh, người sau này sẽ là "một nửa" của đời tôi.

  • PHẠM THỊ XUÂNTừ ngày Hoạt được đề bạt lên phó giám đốc, Mùi bắt đầu tiến hành một cuộc cách mạng trong gia đình. Nhìn vào đâu, vào cái gì, Mùi cũng chưa thấy nó xứng đáng với địa vị mới của chồng. Ngôi nhà ba gian vừa xây cách đây không lâu, bây giờ nó đã trở nên lạc hậu trong mắt Mùi. Mùi nghĩ, giá như hồi ấy mà làm theo kiểu nhà hộp thì bây giờ có phải đã lên thêm được một tầng như một số người quanh đây không.

  • HƯƠNG LANTuấn nhìn đồng hồ, rồi lại đi lui, đi tới không biết là lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng này trên hành lang của Tòa án nhân dân Thành phố. Vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ, nhưng Tuấn có cảm giác giận Hương, có lẽ cô ta không đến, cô ta muốn gây khó dễ cho mình... Tuấn thầm nghĩ và lòng anh hiện lên một chút đay nghiến với người phụ nữ đang còn là vợ anh trong vài tiếng đồng hồ nữa.

  • BÙI MINH QUỐCNgày hôm ấy là một ngày không có gì đặc biệt trong cuộc sống cực nhọc, buồn tẻ của giáo sư Lê Khương- một ông già ngót sáu mươi tuổi mà vẫn sống độc thân. Nhưng rồi có một sự đặc biệt đến với ông vào lúc gần nửa đêm. Sau khi rà sửa lại lần thứ ba mấy chục trang cuối tập bản thảo một công trình mới nhất của mình, giáo sư đặt lưng xuống giường ngủ thiếp đi. Và, như thường lệ, ông bắt đầu thấy chiêm bao.

  • DƯƠNG THÀNH VŨBuổi sớm maiSông thức dậyMột mìnhTrôi mải miết    (René Char)

  • ĐOÀN BÍCH HỒNGBà lão ngồi bất động nơi cây cầu giơ một khúc gỗ khẳng khiu đỡ lấy sàn nhà. Trong lúc liếc nhìn bóng mình lao chao trong cái màu xanh rêu đùng đục của dòng sông đang gắng gỏi vài mét nước cuối cùng trước khi nhập vào lòng biển, bà cố ghi nhận cái thời khắc quan trọng mà bà cảm thấy nó đang đến gần.

  • NHƯ BÌNH1. Đực và cái. Một đứa con trai đứng bên một đứa con gái là giống đực đặt bên giống cái. Còn nhỏ chúng là những đứa trẻ, không ngại ngùng bởi vấn đề giới tính. Trưởng thành, hai giống bên nhau tạo sức hút và nảy sinh cái gọi là tình yêu. Các cụ ta xưa rất hiểu quy luật giới tính này. Chả thế mà cứ nhốt hai giống vào một phòng là thành vợ chồng.Bố mẹ tôi cũng là một cặp như thế.

  • NGUYỄN VĂN ĐỆThuần ra bến thuyền vào lúc thuỷ triều đang lên. Lúc này là nửa đêm. Trăng hạ tuần trong như con cá mòi tháng bảy nhảy hất lên từ mặt biển treo mình giữa nền trời xanh ngát. Gió tây se lạnh, gió thổi từ đất liền ra giộng rừng phi lao reo lên cùng với tiếng vi vu, vi vút, gió thổi vào ngọn sóng làm hắt lên những tia sáng.

  • NGUYỄN THANH MỪNGĐã bát tuần, ông vẫn chưa nghĩ đến cái già. Đó là ông nói vậy, bô lô ba la trước bàn dân thiên hạ, trong đó tất nhiên không thiếu cả bạn bè, nhất là những người đáng tuổi con cháu nhưng được ông tôn vinh là thần tượng của quốc gia, thậm chí quốc tế nữa.

  • NHẤT LÂM          Truyện ngụ ngôn hiện đạiTrong đàn chó săn của ông Mỗ thì Fóc vào loại anh cả đỏ. Ngoài chân cao, mũi thính, mình dài, chạy như tên bắn... nói chung những gì cần cho một con chó săn đích thực thì Fóc có cả.