NGÔ MINH
(Trích)
Ảnh: internet
…
2
Kể rằng,
biển mùa thu ngờ vực băn khăn
bờ cát lở sóng giằng sóng xé
nước chồm qua tháng bảy
gió quất mặt trời vỡ tả tơi
móng rồng hút biển lên trời
sấp ngửa trùng khơi cánh buồm lưu lạc
chàng trai như hạt phù sa
mang sắc dòng sông xa
nơi núi biết ba hòn chụm một
nơi hoa cau lấm tấm hồi nhà
ngày mẹ già gói mo cơm nếp
hẳn cánh buồm trong ngấn mắt còn in
chàng vượt biển tìm cá về nuôi mẹ
cha còn ra nơi vó ngựa trận tiền...
gió giật tung những mảnh vải buồm
bay lên trời thành đám mây cánh vạc
sóng giật đi manh ván cuối cùng
chàng trai như hạt cát
sóng chơi trò tung hứng với cơn dông
biển mặn biển xanh vô tận ước mong
nhưng biển giấu trong lòng bao giận dữ
biển ắp đầy tưởng chẳng đầy hơn nữa
đâu biết vực sâu mắt biển hãi hùng
biển nứt đôi
nước cuộn xoáy tia mang
cá mập đánh hơi lao tới
chốn thủy cung chật chội đến không ngờ!
mẹ ơi, mẹ ơi, nghe tim đập - ai ngờ
bàn tay chạm tia mặt trời le lói
con dao bổ cau têm trầu ngày ấy
mẹ trao anh
bây giờ cháy lên trong bàn tay dồn sức
chàng vạch tung vách bão ra ngoài !
Cá Phướn đến kịp khi chàng trai lả sức
quăng mình lên tia chớp giữa trời
niềm cung kính rung rung vây đỏ
cá yêu người gan góc trùng khơi
cõng trên lưng xác mềm như sứa
đưa gởi nhờ bờ cát loi thoi...
biển sững sờ khóc xác mồ côi
như mèo mẹ ân tình sóng liếm
những vết thương se lần muối mặn
tim trẻ trung nhịp biển hồi sinh...
3
Kể rằng,
Sơn Tinh khuân núi chồng lên núi
lưỡi cưa mưa xẻ đá trả thù
nước tràn bốn cõi
sóng như cánh tay xoáy nước cuộn gân
cây gỗ trôi dựng đứng!
cô gái khóc tóc như rong xõa
trên con thuyền chiếc lá gió mưa
núi cao thế núi không níu được
trời cao vang tiếng vọng con người
chớp móc câu không bay theo kịp
chiếc lá lao vun vút về xuôi
cửa Sen cát cuốn mù trời
cơn bão sinh cuối thềm lục địa
lưỡi gươm cát chém ngang trời rộng
những ngôi sao chạy trốn vội vàng
cát ù ù lao xuống cửa sông
chớp mắt đã thành cồn thành động
con thuyền bay lên đỉnh cát hóa thân
phút bão lắng trong mắt người thiếu nữ
mẹ bàu Sen bông súng trắng bàng hoàng !
…
5
Kể suốt mùa hè
kể suốt mùa đông
gió truyền thuyết dang đôi cánh rộng
biển và bờ
bay qua năm tháng
rì rầm kể với cháu con
kể trong cánh tay chằng giây chống bão
kể trong ngọn đèn dầu cá
kể trong cái đói tháng ba
kể trong bàn tay cầm mác lào cầm súng
kể dưới giọt tranh xoi cát hiên nhà
kể trên đỉnh Ba Ngù, Yên Ngựa
kể với Hoàng Sa kể với Trường Sa
lọt kẽ tay cát rơi xuống cát
Đất nước mình như thế, sinh ra!
…
7
à ơi, à ơi, à ơi
ai hát giã gạo chày đôi bổng trầm
khoai hà mạ gọt mạ ngâm
heo may tháng bảy xát bầm lá rau
ngày nắng thì qua thật mau
ngày mưa chóng tối đèn dầu gió lay
bước lùi, bước thụt tháng ngày
sợi thừng chắp nối dấu tay còn lằn
dây neo buông tự vũng sân
neo lòng ta những tháng năm xa nhà
khó nghèo là gánh mẹ cha
cát là nắng đọng, muối là biển cô
lá trầu kéo, quả cau khô
cũng nên cốt đỏ những mùa đông thơm
đừng quên câu vui câu buồn
ru hồng da thịt ru hồn trẻ trung
đừng quên
đừng quên
đừng quên
cát làng còn thức trong niềm cát xao…
(SH21/10-86)
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn