LỆ HẰNG
Ảnh tư liệu
Trắng
(Viết dọc ký ức từ đại hồng thủy 1999 tại Huế)
1
Ba nói: “Con à, hết lụt mình sẽ làm lại tất cả
bằng hai bàn tay trắng!”
Trắng như bông nước nhảy trên cánh đồng
con trộm nhìn qua ô cửa lớp
và con mơ…
ngày mai mình thả rớ
giở lên mớ cá mại lóng lánh ánh trăng khuya
giở lên mớ cá rô bụng tròn thơm trái chín
ba hái khế chua
căn bếp nhỏ chứa chan mùi ném
ba hít hà căng phổi tiếng cười con
trắng và trắng
trắng bạc dâng lên.
Và con chỉ biết mơ
chỉ biết mơ
không biết mẹ gồng mình
khi mưa cuồng nộ
dội trắng trời trên chiếc nón mê nghiêng
chiếc nón mê không che được nhọc nhằn
mỗi mùa qua mắt hằn thêm một nếp
một bên chuồng heo một bên chuồng gà
những con heo đại bạch ngậm nước bạc phình lên
bụng phơi trắng hếu
tròng mắt mẹ phình lên
vỡ ra hai dòng suối.
2
Ba nói: “Con à, hết lụt mình sẽ làm lại tất cả
bằng hai bàn tay trắng!”
Trắng như sợi tóc trên đầu ba
đột nhiên qua một đêm hóa bạc
một đêm ba thức lạy bình minh
ba đếm từng đợt mưa trút xuống mái nhà
là đếm từng đồng xu lẻ
những đồng xu đúc ra từ mồ hôi và máu
đồng xu nào đổi lấy được bình an?
là đếm những ngày công
những gánh phân
những lần cuốc cỏ
những nâng niu ươm nhặt đầu mùa
và những lần ba lượm tàn thuốc cũ
đốt cho cạn cơn thèm
đốt cho cạn nỗi lo.
Sợi tóc bạc nở hoa trong bóng tối
cuộc đời ba sang mùa mới từ nay.
3
Ba nói: “Con à, hết lụt mình sẽ làm lại tất cả
bằng hai bàn tay trắng!”
Trắng như giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa thức
nửa cánh đồng uống bình minh thức giấc
nắng rót oằn hai vai
bàn tay chai cuốc xẻng.
Nửa cánh đồng là một dải trắng loang
vắt dài trên số phận
nửa cánh đồng chiều nay ứa lệ
chiều nay tơi lạnh giữa biển trời
chỉ còn tre rạp mình cúi lạy
thưa với cao xanh
xin cứu những cánh rừng đang chết
và ba sấp lòng trước hương án tổ tiên…
4
Ba nói: “Con à, hết lụt mình sẽ làm lại tất cả
bằng hai bàn tay trắng!”
Mình sẽ hái trái dành dành mọc bên bờ suối
nhuộm lại chân trời
để hoàng hôn bừng ráng cam ráng đỏ
những hoàng hôn tơ lụa
âu yếm mái nhà
yêu lịm đến xanh rêu.
Mình sẽ chắt từ tim một thứ nhiên liệu mới
đốt lại mặt trời
nắng sẽ nồng sẽ hăng sẽ vàng ánh mật
khi mình vực dậy hàng cây gãy đổ trong vườn
khi mình gom từng xác gà xác lợn
bùn sẽ khô
cây sẽ lớn
lũ gà con sẽ gọi mẹ tìm ăn
con mèo mướp sẽ lại nằm lim dim trên sân trước.
Phải, mình sẽ làm lại tất cả
vá những nỗi đau
hóa đá nhọc nhằn
đắp con đập mới
ngăn nước bạc cuộc đời.
(TCSH395/01-2022)
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...